Nếu nói một quyển tiểu thuyết phải có nam nữ chính, thì nam phụ cũng là không thể thiếu.
Lúc trưởng thôn dẫn vị nam đồng chí này vào, Lâm Ngọc Trúc nhìn kỹ là nhận ra, vị này hẳn chính là nam hai trong tiểu thuyết, bởi ở trong sách lúc hắn lên sân khấu chính là một áng văn miêu tả hoa mỹ.
Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.
(Quân tử thanh tao như ngọc sáng, trên đời khó gặp người thứ hai)
Lâm Ngọc Trúc nghĩ thật đúng như tác giả nói.
Cho dù là cõng bọc hành lý, tay xách túi lớn túi nhỏ, đứng trong sân viện lộn xộn ở nông thôn, cũng không chút nào che giấu được khí chất như lan như trúc của hắn.
Dáng người thẳng tắp mang theo một loại sức mạnh cứng cỏi, phương diện khí chất này vốn là huyền huyễn, một khi có được liền có thể thay đổi cả người, huống chi dung mạo cũng là thượng thừa.
Khuôn mặt của nam hai kỳ thật hơi thiên hướng nhu mỹ (nét đẹp nhu nhược của nữ giới), lại bị đôi mắt dẻo dai kia đè ép xuống, cả người nhìn qua liền có chút tinh xảo mới lạ.
Vài thanh niên trí thức trong sân đều là bị hắn làm chấn động rồi, người này cũng quá đẹp đi.
Trưởng thôn đem người vào sân, nói với mấy thanh niên trong sân: "Đây là thanh niên trí thức cuối cùng được phê duyệt đợt này, hôm nay mới đến, các ngươi giúp hắn sắp xếp một chút."
Quay đầu lại nói với Chu Nam: "Chu thanh niên tự mình làm quen một chút, có gì không hiểu ngươi liền hỏi Vương Dương Vương thanh niên, hắn là người cũ, nhóm thanh niên trí thức cũng coi như do hắn quản lý, ta còn có việc, liền đi trước!"
Chu Nam gật đầu, nhìn theo trưởng thôn rời đi.
Vương Dương lúc này vừa lúc ở trong sân ngồi không, thấy người mới, vội vàng lên tiếp đón, "Xin chào, ta là Vương Dương, Dương trong ánh mặt trời, nào, ta giúp ngươi xách hành lý, chúng ta vào nhà cất hành lý trước."
Chu Nam tất nhiên là nói lời cảm ơn, hai người cùng nhau vào phòng.
Hai người Vương Tiểu Mai vừa lúc mới nhóm bếp, Vương Dương báo các nàng làm thêm một phần cơm, mới không đến nỗi làm Chu Nam giữa trưa không có cơm ăn.
Bởi vì không phải tới cùng lúc, Chu Nam tự nhiên bị chú ý nhiều hơn, cũng không thấy hắn có bất kỳ hoảng loạn gì, trên mặt ngược lại khiêm tốn có lễ, giới thiệu chính mình với mọi người, hắn là người Cổ Thành, lộ trình xe lửa khác với nhóm người Lâm Ngọc Trúc, cho nên tới muộn một ngày.
Nghe tiếng Chu Nam, Lâm Ngọc Trúc lỗ tai không khỏi động, làm một thanh khống, thanh âm trong sáng như ngọc này lực sát thương không chỉ một chút, nói chuyện với ngươi cảm giác như một cỗ gió nhẹ phảng phất bên tai, xua tan nóng bức trưa hè.
Lâm Ngọc Trúc thầm nghĩ, không hổ là nam phụ mê đảo một lượng lớn nữ độc giả.
Phía dưới khu bình luận của quyển sách này, tranh luận lớn nhất chính là nữ chính nên chọn nam chính hay nam phụ.
Những người ủng hộ nam phụ, thay hắn bênh vực kẻ yếu, lời lẽ trôi chảy hùng hồn, vài trang đều kể không hết.
Lâm Ngọc Trúc đọc rất nhiều tiểu thuyết, cốt truyện có thể nhớ lại, hiện giờ nhìn thấy Chu Nam cũng nhớ ra không ít tình tiết.
Nàng nhớ rõ nam hai ở nông thôn cũng không phải xuất sắc, có tình cảm với nữ chính, tới phần sau trong sách ba người đều thi đỗ đại học ở thủ đô.
Ràng buộc cũng chính là từ lúc này bắt đầu, phải nói tác giả cũng thật sự ưu ái nữ chính con ruột, nam hai yêu mà không được, mãi đến kết cục đều là cả đời không cưới, các fan liền đau lòng không thôi, mỗi ngày lên án công khai, đến nỗi sắp gửi dao cho tác giả.
Tuy nhiên điều này cũng nói lên nam hai đối với nữ chính có thể nói là, rễ tình đâm sâu không thể rút!
Lâm Ngọc Trúc nhìn nam hai này thân cao mét 8, lớn lên dung mạo lời khen không ngớt, tuy rằng mọi thứ phù hợp thẩm mỹ của chính mình, thế nhưng hắn lại là cẩu tử nhà người khác, nếu đã biết hướng đi của cốt truyện, tất nhiên sẽ không sinh ra tâm tư khác với Chu Nam, cho nên mới mẻ qua đi liền không tiếp tục nhìn thẳng người ta.
Sau khi nàng rời mắt, Chu Nam rất khẽ khàng thở phào, không biết vì sao, vừa rồi hắn luôn có loại ảo giác bị đặt trên thớt soi kĩ, mấu chốt là trong mắt nàng có chút hài hước, làm cho hắn không hiểu ra sao.
Thời điểm mọi người ngồi cùng bàn ăn cơm, Vương Tiểu Mai cùng Triệu Hương Lan thường nhìn lén Chu Nam, người trước trong mắt có nhiều mới lạ, người sau ánh mắt có chút ý vị sâu xa, ngượng ngùng đã sắp lan khắp mặt.
Có thể là phát hiện nữ chính Lý Hướng Vãn cũng thường xuyên nhìn Chu Nam, ở trên bàn cơm Lý Hướng Bắc khuôn mặt lạnh tanh.
Không biết Lý Hướng Vãn có nhìn ra hắn đang ghen hay không, hoặc là lúc này vẫn chưa nhận ra tình cảm của nam chính, dù sao nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, rất tự tại.
Lâm Ngọc Trúc ở góc độ của người đọc tất nhiên đã nhìn ra nội tâm nam chính lúc này hoảng hốt, tràn đầy cảm giác nguy cơ.
Ai bảo nam nhân không có trực giác.
Ánh mắt Lâm Ngọc Trúc đảo qua hai người nam chính cùng nam phụ, chậc chậc chậc, nam chủ nếu ở đời sau sợ là không có khả năng vượt trước, thật sự là đối với niên đại của các nàng, nam phụ càng có sức hút hơn, nếu không phải nam chính chiếm tiên cơ, lại dứt khoát chỉ đối với nữ chính quan tâm săn sóc, vừa hay đánh trúng tâm tư nữ chính, thì lúc này sợ là đã lạnh tâm!
Một bữa cơm ăn nhiều tâm tư khác nhau, lòng dạ vui thích lọt vào trong tầm mắt.
Cái khác không nói, mỗi ngày chỉ cần nhìn nam nữ chính và nam phụ, ba vị trai xinh gái đẹp này liền rất đưa cơm, Lâm Ngọc Trúc nghĩ nếu như nam phụ hay nói một chút thì càng tốt.
Nếu là rảnh rỗi kể chuyện xưa gì đó vậy càng hoàn mỹ, cơm nếu là ngon miệng hơn liền cực kỳ hoàn mỹ.
Nói đến đồ ăn, chầu này ăn cơm xong dạ dày Lâm Ngọc Trúc nóng rát, cũng không biết Vương Tiểu Mai thả bao nhiêu ớt cay! Sau khi ăn xong Lâm Ngọc Trúc uống không ít nước, vẫn chỉ thấy cay.
Phải nói nàng đời trước cũng là người có thể ăn cay, nhưng hiện tại nguyên chủ từ nhỏ không ăn cay, giờ thình lình ăn nhiều như vậy, thân thể liền không chịu nổi.
Vương Tiểu Mai là con gái phương nam, quê nàng chủ yếu ăn cay, đồ ăn không cho ớt thì không phải đồ ăn, hôm nay nàng cố ý hái một ít ớt chỉ thiên ở vườn về xào rau, để thanh niên trí thức mới tới nếm thử tay nghề của nàng.
Nhưng có điều mấy người mới tới đều không đến từ địa phương có thể ăn cay, cho nên nhất định phải làm nàng thất vọng rồi.
Trương Diễm Thu làm công một buổi sáng, tâm tình có thể nói là rơi vào vực sâu không đáy, không nhìn thấy hy vọng, cả người đau buồn không muốn sống, lúc rửa bát càng rửa càng bực bội, trong miệng cùng dạ dày đều nóng rát, trong lòng càng nóng hơn.
Chờ rửa xong vào nhà liền nói với Vương Tiểu Mai: "Chúng ta nấu ăn có thể không cho ớt không? Ta từ nhỏ đã không ăn cay!" Trong giọng nói không khỏi có chút khó chịu.
Vương Tiểu Mai ngồi trên giường đất soi gương, nghe Trương Diễm Thu nói chuyện ngữ khí như vậy, nhướng mày, lập tức hung dữ nói: "Ngại cay thì đừng ăn nha, có năng lực ngươi nấu cơm hàng ngày đi, muốn ta nấu cơm xào rau vậy nhất định sẽ cho ớt." Nói xong liền trừng mắt, lại nói thầm: "Chỉ có hai quả ớt đã ngại cay? Ngươi thế nào nhiều chuyện như vậy! Làm ra vẻ."
Trương Diễm Thu nghe xong tức đến trợn mắt.
Hai người đều không ai nhường ai, mắt to trừng mắt nhỏ, rất có bộ dáng một lời không hợp liền tiến lên đấu võ.
Lâm Ngọc Trúc nhìn người này lại nhìn người kia, việc này cũng liên quan đến mình, liền nói với Triệu Hương Lan cũng đang ở bên cạnh, "Các ngươi vẫn luôn ăn cay như vậy sao?"
Triệu Hương Lan lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, "Ta từ một người không ăn cay biến thành không cay không vui!"
Đoán là ngại mặt mũi nên không nói trắng ra, nhưng lời nói tỏ vẻ bất đắc dĩ này cũng chứng minh, Vương Tiểu Mai ở vấn đề cho ớt là ngoan cố đến mức nào.
Chuyện ăn cay này, một khi đã quen rất có thể không thay đổi được, nhìn mấy người thanh niên trí thức cũ ăn cơm hình như đều không chê cay, sợ là đã ăn quen.
Bởi vậy, ở vấn đề ăn cơm thanh niên trí thức cũ mới sợ là có khác biệt.
Lý Hướng Vãn hai đời đều không phải người ăn cay, bánh bột ngô nàng ăn còn chưa quen, huống chi còn thêm đồ ăn cay, nên đề nghị: "Bằng không chúng ta về sau làm thêm mấy món không cay."
Vương Tiểu Mai khinh miệt nói: "Việc nhà nông làm còn chưa xong, ai còn có sức lực làm thêm đồ ăn, không bằng nằm mơ đi!"
"Nằm mơ nhổ bỏ cây ớt à?" Lâm Ngọc Trúc nói đùa, lời này cũng không phải nghiêm túc, không biết vì sao, nàng chính là có chút giận Vương Tiểu Mai.
Có thể là không quen nhìn bộ dáng bừa bãi của nàng ta?
Sau đó lại cảm thấy nói như vậy có chút không phúc hậu, lại thêm một câu, "Yên tâm, đền tiền!"
Vương Tiểu Mai: "......"
Một phen tranh luận không có kết quả, mọi người tan rã trong không vui, từng người lên giường đất nghỉ trưa.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ sinh hoạt tập thể như thế này chung quy lại là không có gì đáng mong chờ...