"A a a..."
Cơ thể Quan Tiểu Nguyệt run rẩy, hoa tâm bị anh rể bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ khiến thân xác cô như muốn tan chảy.
"A... shh..." Bạch Học Dân cũng thoải mái thở hổn hển.
Trong lúc Quan Tiểu Nhu say giấc, hai người cùng đi đến cao trào, tình cảm trong lòng cả hai cũng dâng lên theo.
Bạch Học Dân dịu dàng xoa đầu em vợ: "Khuya rồi, em ngủ sớm đi."
"Anh rể..." Quan Tiểu Nguyệt lưu luyến ôm cánh tay của Bạch Học Dân không muốn buông ra, tiểu huyệt bị anh rể bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ sẽ có cảm giác thỏa mãn, còn được nằm cạnh anh rể cao to sẽ có cảm giác an tâm.
Cô không muốn ngủ một mình.
Bạch Học Dân nhìn người em vợ chằng chịt vết đỏ, anh không nói gì mà ôm lấy cô, một mực dỗ dành Quan Tiểu Nguyệt vào giấc ngủ thì mới rón rén về bên cạnh Quan Tiểu Nhu.
Nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của Quan Tiểu Nhu, Bạch Học Dân rơi vào trầm tư, anh không ngủ được. Cứ vậy mãi đến lúc hừng đông.
***
Bạch Học Dân và Quan Tiểu Nguyệt vẫn cứ duy trì mối quan hệ kỳ lạ này, ban ngày lúc chị gái ở nhà thì hai người đều không nhìn nhau, cứ như người lạ sống chung một nhà, mà tới đêm khuya thì hai người lại bùng cháy như củi khô bốc lửa.
Đêm nay, Quan Tiểu Nguyệt nghe thấy tiếng động trong phòng anh chị, không chút do dự chọn cách thủ da^ʍ.
Chỉ làm như vậy mới khiến cô cảm thấy người anh rể đang thao không chỉ có chị gái cô mà còn có cả cô nữa.
"Ưʍ... anh rể tuyệt quá, to quá, a a a..." Quan Tiểu Nguyệt cầm một cái gậy mát xa bằng gỗ cắm vào tiểu huyệt của mình, trong đầu toàn là hình ảnh Bạch Học Dân thao mình.
Cô nắm chặt cán gậy gỗ rồi đâm rút nhanh hơn, đột nhiên thọc gậy gỗ vào chỗ sâu, tiểu huyệt co bóp run rẩy, một lượng dâʍ ŧᏂủy̠ bị phun ra ngoài.
Sau cao trào Quan Tiểu Nguyệt ngồi trên giường, gác tay che mắt, hình bóng Bạch Học Dân cứ lởn vởn trong đầu cô.
Quan Tiểu Nguyệt hơi khát nước, thủ da^ʍ một lúc khiến người cô ướt mồ hôi, đúng là cần bổ sung thêm nước.
"Cạch."
Quan Tiểu Nguyệt vừa bật đèn phòng bếp đã thấy bóng người đang đứng trước bình nước, cô giật mình run tay, phòng bếp tối sầm.
Lại bật đèn lên, Quan Tiểu Nguyệt căng thẳng nhìn Bạch Học Dân: "Anh, anh rể."
"Ừ, uống nước hả?" Bạch Học Dân quá cao, chỉ cần vừa cúi đầu xuống đã có thể thấy bầu ngực đầy đặn của Quan Tiểu Nguyệt, trên đó có vết đỏ, anh chuyển ánh mắt lên mặt cô.
Trên trán cô có một lớp mồ hôi mịn, gò má ửng hồng, thậm chí Bạch Học Dân còn ngửi một thấy mùi hương quen thuộc trên người cô nhưng lại không nghĩ ra đó là mùi gì.
A, đúng rồi, là mùi dâʍ ŧᏂủy̠, trong mùi thơm ngọt mang theo chút dâʍ đãиɠ.
"Vâng, vâng ạ." Quan Tiểu Nguyệt rất căng thẳng, vừa nhìn thấy Bạch Học Dân cô liền nghĩ đến chuyện cô thủ da^ʍ lúc nãy, hình bóng của anh vẫn luôn xuất hiện trong đầu cô.
"Em vừa thủ da^ʍ à?"
"Phụt!"
Quan Tiểu Nguyệt phun hết nước ra, gò má đỏ bừng.
Thấy Quan Tiểu Nguyệt không nói gì, Bạch Học Dân không định buông tha cô, anh bước đến trước mặt cô: "Em dùng cái gì? Dưa leo? Cà tím?"
"Gậy gỗ." Quan Tiểu Nguyệt ảo não cắn lưỡi, cô đã bị sắc đẹp của Bạch Học Dân mê hoặc thật rồi, anh vừa đến gần thì mùi đàn ông đã khiến cô mơ màng, chưa kỹ gì đã trả lời anh.
Bạch Học Dân khẽ nhếch môi muốn cười, cô bé này thật đáng yêu.