Cơ thể Bạch Học Dân cứng đờ, anh ôm chặt em vợ, không dám cử động. Nhưng mà dâʍ ŧᏂủy̠ của em vợ chảy ra từ khẽ mông lên cánh tay anh lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của hai người.
Trên giường truyền đến tiếng của Quan Tiểu Nhu phá tan bầu không khí mờ ám giữa hai người, cả hai căng thẳng cùng nhìn về phía giường, may mà cô ta không tỉnh dậy, Quan Tiểu Nhu nói mớ gì đó rồi trở người.
Những chuyện vừa xảy ra vừa căng thẳng lại vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ, côn ŧᏂịŧ dưới háng cương cứng, nếu còn đứng ở đây có khi lại xảy ra chuyện gì đó, anh vội vàng ôm Quan Tiểu Nguyệt về phòng ngủ của cô.
"Bé da^ʍ, em to gan thật đấy, thế mà dám dụ dỗ anh rể ngay trước mặt chị em?"
Vừa vào phòng bên cạnh, Bạch Học Dân liền đè Quan Tiểu Nguyệt xuống.
Chăn mền lộn xộn, trong phòng có hương thơm của nữ sinh, nhìn gần thì thấy trên ga giường vẫn còn những bãi nước chưa khô, Bạch Học Dân chỉ liếc mắt qua đã biết trước đó đã xảy ra chuyện gì trong phòng.
"Sao em lại dâʍ đãиɠ thế hả?"
Bạch Học Dân còn chưa lấy lại được tinh thần sau khi phát sinh quan hệ vi diệu với em vợ, thế mà em vợ lại liên tục quyến rũ anh, hơi thở nóng rực phun ra, bàn tay của anh đã bắt đầu chà đạp bầu vυ' ngọc tròn trịa.
Quan Tiểu Nguyệt bị ném lên giường, còn chưa để cô kịp phản ứng thì cơ thể cao to đã đè lên người cô: "Anh rể mới là người xấu xa."
"Anh biết em cũng muốn bị anh thao mà anh với chị còn làm ra tiếng to thế, khiến người ta khổ sở chết đi được."
Quan Tiểu Nguyệt tủi thân rơi nước mắt.
"Đừng khó chịu nữa, bây giờ anh rể sẽ thao nát tiểu huyệt của em."
Bạch Học Dân tách chân Quan Tiểu Nguyệt ra, sờ vào đã thấy qυầи ɭóŧ của Quan Tiểu Nguyệt ướt sũng.
Anh cố ý nhấn mạnh tay vào chỗ ướt nhất, đôi mắt đỏ vằn, hung ác nhìn chằm chằm Quan Tiểu Nguyệt, trầm giọng hỏi: "Sao lại ướt thế này? Thủ da^ʍ? Đồ lẳиɠ ɭơ, em móc huyệt như nào?"
"Ưʍ... anh, anh rể đừng giận mà... đừng đυ.ng vào chỗ đó, ngứa lắm... ưʍ..." Quan Tiểu Nguyệt sợ hãi nhìn Bạch Học Dân, hình như anh rể đang tức giận.
Nhưng mà cô không cố ý, cô không thể khống chế sự thay đổi của cơ thể nên mới muốn tiến thêm một bước với anh rể.
Trước khi Bạch Học Dân mở miệng, Quan Tiểu Nguyệt đã ôm lấy vòng eo cường tráng của anh rể, mái tóc mềm mại cọ vào ngực anh, đôi mắt vô tội chớp chớp, giọng nói êm dịu nghẹn ngào: "Anh rể, anh đừng giận em, Tiểu Nguyệt sai rồi, là do Tiểu Nguyệt quá nhớ anh rể thôi."
Tim Bạch Học Dân mềm nhũn, sao em vợ lại ngoan thế chứ, anh chẳng đành lòng trách cứ.
Nhưng thấy đôi mắt trong suốt của em vợ thì Bạch Học Dân lại có phản ứng, côn ŧᏂịŧ phồng to thêm một vòng, vừa to vừa cứng.
Cảm nhận được hơi thở nặng nề của anh rể, còn có côn ŧᏂịŧ đang đâm vào đùi mình, Quan Tiểu Nguyệt cọ lung tung trong lòng anh rể, nũng nịu: "Anh rể..."
Đệch!
Bạch Học Dân thẩm chửi thề, em vợ vô tình trêu chọc khiến sự tự chủ của Bạch Học Dân sụp đổ trong tích tắc.
Anh mở rộng chân em vợ đến mức lớn nhất, thô lỗ kéo qυầи ɭóŧ ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠ ra, khép ba ngón tay lại rồi cắm thẳng vào tiểu huyệt của em vợ.
"A... anh rể." Tiểu huyệt khít rịt của Quan Tiểu Nguyệt bị nong ra, ba ngón tay có vết chai moi móc trong tiểu huyệt của cô, trên đó đều dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠.