Bạch Học Dân nâng Quan Tiểu Nhu dậy, để vợ bám vào đầu giường, hai tay bóp chặt vυ' vợ, trầm giọng gầm khẽ: "Ưʍ... anh sắp bắn rồi, shh..."
"A... sâu quá, sắp bị đâm nát rồi, chồng ơi mau bắn đi, tiểu huyệt thích ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chồng nhất." Quan Tiểu Nhu dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ, tiểu huyệt co bóp run rẩy.
Bạch Học Dân tăng tốc đâm rút mấy trăm cái, côn ŧᏂịŧ giã tiểu huyệt như giã gạo.
"Phụt, phụt!"
Hạ thân hai người ướt đẫm, bầu vυ' trắng nõn của Quan Tiểu Nhu lắc lư liên tục, tạo thành những gợn sóng màu trắng.
"A... shh... anh sắp bắn rồi..."
Đột nhiên qυყ đầυ của Bạch Học Dân phồng to hơn, một chất lỏng chảy ra từ lỗ niệu đạo, anh biết đây là dấu hiệu sắp xuất tinh, ánh mắt u ám, hai tay bóp chặt vòng eo nhỏ nhắn của Quan Tiểu Nhu: "Thao chết em, thao chết em, cái đồ dâʍ đãиɠ, a... shh..."
"Phạch! Phạch! Phạch!"
Bạch Học Dân cứ như không biết mỏi mệt, eo anh như lắp động cơ đâm rút thêm mấy trăm cái trong tiểu huyệt của Quan Tiểu Nhu.
Côn ŧᏂịŧ cạy mở miệng tử ©υиɠ, bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi vào sâu bên trong: "A... shh... quá sướиɠ vợ ơi, hôm nay em da^ʍ quá, sau này cứ như thế nhé."
Bắn xong Bạch Học Dân còn xoa bóp bầu vυ' trắng nõn của Quan Tiểu Nhu.
"A... chết mất... ưʍ..." Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi bắn vào khiến hoa tâm của Quan Tiểu Nhu như muốn tan chảy, chân nhũn ra: "Anh hư lắm, đâm sâu thế rồi còn bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bụng người ta."
Gò má Quan Tiểu Nhu đỏ bừng, đôi mắt đầy xuân tình vì vừa trải qua cuộc mây mưa.
"Tất nhiên rồi, em còn không biết côn ŧᏂịŧ của chồng em mạnh mẽ như nào à?" Bạch Học Dân nở nụ cười xấu xa, côn ŧᏂịŧ đang cắm bên trong không hề có xu thế mềm xuống, Quan Tiểu Nhu biết chồng mình vẫn chưa làm đủ.
Nhưng Quan Tiểu Nguyệt đang ở trong nhà, không biết lúc nãy mình kêu to như thế có đánh thức em gái không, nếu như bị em gái bắt gặp thì không hay lắm.
"Chồng ơi, đừng..."
"Khuya rồi, ngủ đi." Quan Tiểu Nhu khẽ dỗ dành Bạch Học Dân rút côn ŧᏂịŧ thô cứng nóng hổi rút ra ngoài.
Trong lúc nhất thời tiểu huyệt vẫn chưa thể thích ứng, dù không có côn ŧᏂịŧ to ra vào nhưng vẫn chưa thể khép lại, cửa huyệt đỏ hồng co bóp, dâʍ ŧᏂủy̠ hòa với tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn ra ngoài rồi chảy xuống ga giường, trông cực kỳ dâʍ đãиɠ.
Quan Tiểu Nhu lấy khăn lau qua loa rồi nằm xuống.
Bạch Học Dân vẫn còn hứng, lửa dục chưa tan, anh không cam lòng đến bên cạnh Quan Tiểu Nhu, ôm chặt eo cô ta rồi thủ thỉ bên tai: "Vợ ơi, còn sớm mà, làm em thêm mấy lần nữa cũng được, em không tin vào thể lực của chồng à?"
Quan Tiểu Nhu oán trách: "Lát nữa em gái mà nghe thấy thì để em xem người làm anh rể như anh có muốn nhảy xuống hố không."
Nhớ ra Quan Tiểu Nguyệt, lửa dục trong đôi mắt Bạch Học Dân dần lụi tắt, anh nhớ đến cô em vợ trong veo như nước đã thấy lúc sáng, không nói thêm gì nữa, thuận thế nằm xuống.