Chương 11: Uyển Uyển em ở đâu?
Sau một tháng nằm ở bệnh viện, rốt cục cũng đến ngày anh được xuất viện, mặt dù anh vẫn chưa nhớ được Uyển Uyển, nhưng anh cũng đã bình phục rất tốt, sau khi bác sĩ kiểm tra toàn diện nói: "Cậu có thể về nhà tịnh dưỡng, tuy nhiên vẫn chưa có thể hoạt động gì mạnh, như thế sẽ ảnh hưởng đến các vết thương mới lành, đặc biệt không được để mình quá căng thẳng, vì dây thần kinh trí nhớ của cậu vẫn chưa hồi phục hẳng, tuy máu bầm đã tan hết nhưng việc cậu về nhà sẽ giúp cậu qua hình ảnh quen thuộc mà nhớ lại".
Sau khi trợ lý của anh làm thủ tục xuất viện xong thì cả nhà cùng nhau trở về, sau bao nhiêu ngày phải nằm trên cái giường bệnh ấy, khiến anh như muốn buồn chết, cũng may luôn có cô gái ấy hàng ngày không ngại mệt nhọc mà đưa anh đi dạo ở ngoài công viên bệnh viện, giúp anh có thể tận hưởng ảnh nắng mặt trời, cũng giúp anh thoải mái tinh thần rất nhiều.
Nhưng anh luôn canh cánh một điều, trực giác mách bảo cô không phải là một osin nhưng cô không phủ nhận điều đó, còn luôn coi mình là một osin có trách nhiệm với công việc mà thật sự coi anh như một ông chủ để chăm sóc hết chức trách của mình. Anh cảm nhận được sự chăm sóc dịu dàng và ôn nhu của cô cùng với sự nhẫn nại mỗi khi anh vì đau mà làm khó, nhưng cô không hề oán trách mà còn luôn khuyên nhủ và động viên anh, kể chuyện cho anh nghe để anh quên đi cơn đau. Anh nếu nói không cảm động là giả mà anh biết cô không muốn đón nhận sự trả ơn của gia đình anh.
Hôm nay, mới sáng sớm những giọt sương còn đọng trên lá của cây hoa hồng ở ngoài ban công, Uyển Uyển đã dậy sớm để phụ Vυ' An làm bữa sáng, cô đã được Vυ' An dạy cách nấu rất nhiều những món ngon, sau khi nấu xong bữa sáng cô lên nhà để gọi anh dậy ăn sáng. Hôm nay là ngày anh đi tái khám, mặt dù anh được đặc quyền là không cần phải sắp hàng lấy số chờ khám, nhưng cũng nên đến sớm để kiểm tra sớm còn về, vì thời tiết trước thu còn khá oi bức, ở bệnh viện lại đông đúc người sợ làm anh khó chịu, nên tối qua cô đã nói với anh sáng nay đi sớm kiểm tra và anh đã đồng ý. Quả thật không ngoài ý muốn khi cô lên phòng anh thì anh đã dậy và đang mặt đồ áo chỉnh tề, thấy cô lên anh nói: "Chào buổi sáng, em lên gọi anh à, tối qua em nói anh nhớ mà, đừng quá căng thẳng như thế chứ".
Anh biết cô gái này rất lo lắng cho anh, cô đối với anh không phải là osin mà như vợ chăm chồng vậy, khoan đã cái gì "Vợ chăm chồng", không thể nào nếu cô ấy thật sự là vợ của mình thì thật tốt quá, nhưng trong nhà không ai nói cô ấy là vợ anh cả, ngay cả cô cũng không nói, cô luôn âm thầm chăm sóc anh, ở bên anh như một điều hiển nhiên mà không hề có động tĩnh gì.
Sau khi ăn sáng xong, trợ lý của anh đã đến và đưa cô cùng anh đến bệnh viện kiểm tra định kỳ. Khi đến bệnh viện cô và anh cùng nhau xuống xe đi vào đại sảnh bệnh viện, còn trợ lý đi thẳng đến nhà để xe. Hai người vào thang máy lên đến tầng 5 là tầng của bác sĩ chữa trị cho anh, họ vào và được bác sĩ nghênh đón, sau đó nhanh chóng trao đổi và đo huyết áp, rồi tiến hành kiểm tra cho anh. Sau khi kiểm tra xong anh cùng cô ngồi trò chuyện cùng bác sĩ một lát, bác sĩ nói: "Kết quả cho thấy cậu hồi phục rất tốt, ngoài cả dự đoán, chắc là được vợ chăm sóc tốt đúng không", bác sĩ vừa nói vừa nhìn hai người một cách ám muội, cô ngại ngùng đỏ mặt, còn anh thì cười hiểu ý bác sĩ nhưng anh cũng không phản bác điều đó, anh còn cầu mong đó là sự thật hơn cả sự thật ấy chứ.
Hôm nay, anh đi làm và cô cùng Vυ' An đi siêu thị mua đồ ăn, đúng lúc đi ngang qua quầy đồ áo nam cô thấy có một chiếc áo sơ mi nam thật sự rất đẹp và quan trọng là rất hợp với anh, cô đi vào quầy coi thử và đã quyết định mua về tặng anh. Sau khi tính tiền thì cũng đúng lúc Vυ' An đi tới và trêu cô: "Con mua tặng cậu chủ à, chắc chắn cậu sẽ rất vui, nhưng sao con không nói với cậu chủ con là vợ của cậu ấy, con không sợ sau này cậu ấy nhớ lại sẽ trách con sao". Cô cụp mắt xuống và miễng cưỡng nở nụ cười nói: "Không sao đâu Vυ' à, đợi đến khi anh ấy nhớ ra cũng không sao cả, hiện tại giờ chẳng phải rất tốt sao, hơn nữa anh ấy mới khỏi, chúng ta không nên tạo thêm áp lực cho anh ấy, đến khi nhớ ra thì tự nhớ thôi mà". Vυ' An chỉ biết lắc đầu và đau lòng cho cô, sao lại có cô gái lương thiện như thế này chứ, cũng mong cậu chủ sớm nhớ ra cô chủ, nếu không cậu sẽ rất hối hận.
Lúc Uyển Uyển đang ngồi trong phòng của mình định không biết nói như thế nào tặng anh chiếc áo, vì bây giờ cô là osin của anh không phải vai trò là vợ anh, nên việc osin mà tặng áo cho ông chủ rất kỳ quái, nhưng cô không muốn nói cho anh biết cô là vợ của anh dù sao mọi người không biết nhưng cô thì không thể không biết, anh và cô chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi, mà trong thời gian anh nằm ở bệnh viện cô gái kia người mà sẽ trở thành vợ thật sự của anh đã tới, như vậy thì dù anh có nhớ cô hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Dù gì thì anh cũng sẽ cưới cô gái ấy, nên anh không nhớ cô thì càng tốt cho anh. Đúng lúc này thì tiếng chuông điện thoại vang lên, cô cầm lên và trên màn hình là một dãy số lạ, cô nhấn nút nghe, đầu dây bên kia như không kịp cho cô nói trước: "Chào cô, tôi là Trịnh Kiều Kiều chắc cô còn nhớ tôi chứ, chúng ta có thể gặp nhau không, hẹn cô ở quán cafe Hoàng Gia".
Khi Uyển Uyển đến quán cafe thì đối phương Trịnh tiểu thư kia đã ngồi ở đó, thấy Uyển Uyển cô ta vẫy tay và nhìn Uyển Uyển từng bước đi tới gần mình. Khi Uyển Uyển ngồi xuống thì cô ta hỏi: "Cô uống gì", phục vụ đi tới và Uyển Uyển nói: "Vui lòng cho tôi ly nước ấm là được rồi". Cô ta cười khểnh và nói với phục vụ: "Cho tôi ly cabochino đặc biệt nhiều sữa ít và ly nước ấm". Sau khi phục vụ đi thì nhanh chóng đem đồ uống đến cho hai người rồi rời đi. Trịnh Kiều Kiều tay dùng muỗn quấy ly cafe vừa nói: "Cô khi nào thì rời khỏi anh ấy, theo tôi được biết thì giờ anh ấy chẳng nhở cô là ai, mà anh ấy cũng không cần cô phải làm osin nữa, cô cứ ở lỳ ở đó như vậy có vẻ không tốt thì phải".
Uyển Uyển nghe cô nói như vậy thì lòng chợt quặng đau, nhưng cô ta nói đúng, cô ở lại với tư cách gì, anh đã không cần cô chăm sóc nữa rồi, cô cũng nên rời đi trả lại vị trí vốn là của người trước mặt này về đúng vị trí. Uyển Uyển lên tiếng nói: "Trịnh tiểu thư hiểu lầm rồi, đến lúc đi tôi nhất định sẽ đi, tôi không phải là người mặt dày không biết phải trái, nên tiểu thư yên tâm. Cái gì không phải là của mình thì sẽ không thuộc về mình, cho dù có cưỡng cầu cũng không có kết quả, trái chín ép thường không ngọt mà". Vị Trịnh tiểu thư tức điên nhưng sự không khéo của cô ta cố che dấu đi và nói: "Tôi biết thời gian qua đã làm phiền cô rất nhiều, nhưng cô cũng đừng đau lòng, chắc chắn chúng tôi sẽ không bạc đãi cô, chúng tôi sẽ trả cô thù lao xứng đáng với công sức cô đã bỏ ra làm osin cho anh ấy trong thời gian qua, nên cô cứ yên tâm mà ra đi, từ giờ chúng tôi không muốn thấy cô, vì thấy cô là sẽ nhớ lại những ngày anh ấy phải đau đớn trên giường bệnh mà ám ảnh".
Nữ chính đã nói như vậy thì cô còn biết nói gì đây, anh không nhớ cô, mà người vợ hứa hôn của anh cũng đã trở lại thì sự ra đi của cô là tất yếu thôi. Cô về nhà trong bao nỗi chua sót, có trách thì chỉ trách cô đã không quản được trái tim mình mà đem lòng yêu anh, yêu anh không lối thoát, nhưng cô sẽ thành toàn cho anh, chúc anh hạnh phúc bên người anh yêu.
Dạo gần đây mặt dù thời gian nghỉ bệnh của anh nên công việc chất chồng như núi, nhưng anh vẫn luôn cố gắng về sớm để ăn cơm tối với cô và anh cảm thấy đây là một thoái quen mà trước khi anh bị thương đã có nhưng anh vẫn không nhớ được có phải là sự thật hay không. Hôm nay anh cũng như thường lệ về nhà dùng cơm tối cùng cô, nhưng hình như hôm nay cô có tâm sự, không giống với mọi ngày cô luôn tươi cười dịu dàng với anh. Nhưng anh cũng không để ý lắm cứ nghĩ chắc không có chuyện gì lớn, sau khi ăn xong anh lên thư phòng làm tiếp công việc còn dở dang. Cô ăn cơm tối xong thì cũng dọn dẹp bàn ăn rồi lên phòng của mình, Trịnh Kiều Kiều nói đúng cô không nên bám riết ở đây nữa, vì anh không nhớ nên không nói trước việc hiệp ước của họ nên chấm dứt để anh được tự do, nhưng cô thì nhớ nên cô sẽ ra đi trong lặng lẽ để anh không phải nhớ lại những chuyện phiền muộn kia. Cô thu sắp đồ đạt của mình, anh mua cho cô rất nhiều đồ, nhưng những thứ đó không thuộc về cô, cũng như cô không thuộc về nơi này, mặt dù nơi đây đã cho cô bao ấm áp và hạnh phúc ngắn ngủi nhưng cô sẽ trân trọng mãi trong cuộc đời mình.
Sáng hôm sau, anh ăn bữa sáng xong thì đi làm và nói hôm nay vì có tiếp khách nên sẽ không về ăn tối. Anh nhìn cô đang bận rộn trong phòng bếp mà không ra tiễn anh đi làm anh có chút không quen nhưng nghĩ thôi chắc mình nhớ lầm rồi, cô là osin làm sao tiễn ông chủ như vợ tiễn chồng được, haha anh thật là ảo tưởng gì không biết. Lúc Anh đi thì sau đó Vυ' An cũng đi siêu thị và hỏi cô có muốn đi cùng không thì cô nói: "Dạ Vυ' đi đi ạ, con có chút việc nên con không đi cùng được, Vυ' à đừng mua gì quá nặng nhé, nếu nặng quá thì nhớ nói với Bác Trương phụ Vυ' nhé, còn nữa Vυ' đừng chỉ biết chăm lo cho gia đình này mà không chịu nghỉ ngơi, Vυ' và Bác Trương cũng phải thường xuyên nghỉ ngơi và chăm sóc lẫn nhau thật tốt đó". Vυ' An cười nói: "Con sao thế sao cứ như sắp từ biệt vậy hả, có gì luôn có con ở đây nên chúng ta sẽ biết tự chăm sóc mình mà, con đừng như gà mẹ bảo vệ con như thế" nói xong Vυ' An còn cười và nói tiếp: "Thôi con lên nghỉ ngơi đi, trông con có vẻ mệt, muốn ăn gì Vυ' mua về nấu con ăn". Cô cười và nói: "Vυ' đừng lo cho con, con khỏe mà, chắc tối qua ngủ không đủ giấc thôi, vậy Vυ' An đi đi kẻo lát nữa sẽ đông người".
Sau khi Vυ' An đi thì cô đóng cửa lại và lên phòng của mình lấy hành lý đã sắp sẵng cũng chẳng có gì cô chỉ mang theo những gì mình mang đến, còn những thứ Anh mua cô không đem theo gì cả. Cô đem túi sách ra khỏi căn phòng mà mình đã sống suốt thời gian qua, những kỷ niệm nơi đây, sự ấm áp mà anh mang lại, tình cảm với mọi người trong nhà. Cô để lại bức thư cho anh rồi ra đi. Cô không để lại tờ khế ước, vì dù gì anh cũng không nhớ nên cô không muốn anh phiền lòng.
Đến khi Vυ' An đi siêu thị về thì nấu bữa trưa xong nhưng không thấy Uyển Uyển đâu cứ nghĩ cô mệt nên để cô nghỉ thêm rồi dậy ăn trưa sau. Đúng lúc bên nhà lớn gọi điện đến bảo Vυ' An và Bác Trương sang giúp một tay vì bên đó chuẩn bị đón khách. Thế là Vυ' An vội đi mà không kịp lên phòng cô. Đến tối khi Anh đi làm về, vì hôm nay tiếp khách nên anh cũng có uống chút rượu từ lần trước tai nạn nên anh vẫn chưa lái xe mà trợ lý đưa đi đón về. Khi thì Bác Trương. Anh vào nhà căn nhà tối đen, thường ngày nếu Anh về muộn cô sẽ ở sofa chờ anh với ánh đèn sáng choan, thế nhưng hôm nay có gì đó tối tăm quá. Anh loạng choạng tới bậc điện căn phòng khách sáng trưng nhưng sao không có một bóng người, cô đâu rồi. Lúc chiều Vυ' An nói bên nhà lớn có khách nên đã sang đó phụ một tay, vậy còn cô, cô đâu mà nhà tối đen vậy. Anh đi lên lầu đến phòng mình và nhìn sang phòng cô, nhưng anh không tới phòng cô mà đi vào phòng mình tắm rửa cho hết mùi rượu. Anh hơi say nên cũng ngủ luôn.
Hôm nay, sáng sớm Vυ' An đã về lúc nào mà đang nấu bữa sáng trong phòng bếp, Anh đi từ phòng mình xuống, ngoài dự đoán không thấy cô cùng Vυ' An trong bếp như thường ngày. Anh đi tới phòng ăn ngồi xuống bàn ăn và lấy tờ báo ra xem, anh như có như không quan tâm hỏi: "Sao hôm nay Vυ' không nghỉ thêm, hôm qua chắc rất mệt, để Uyển Uyển nấu thì được mà". Vυ' An quay đầu lại nói: "Hôm qua tôi thấy con bé không khỏe nhưng sáng nay tôi về cơm nước vẫn còn nguyên, con bé dường như không ăn gì cả". Anh nghe vậy thì không khỏi lo lắng, hôm qua cô không ăn gì sao. Như vậy là ngủ đói cả ngày sao. Anh không nói hai lời đi lên lầu, tới gõ cửa phòng cô, ngoài ý muốn không có người ra mở cửa mà cửa cũng không khóa, anh đẩy cửa bước vào thấy căn phòng ngăn nắp và lạnh lẽo như không có người ở. Anh hoảng hốt gọi tên cô, tìm cô ở nhà tắm, phòng thay đồ đều không có cô, anh chạy đến cửa thì vô tình nhìn thấy trên bàn trang điểm có tờ giấy được đè bởi cây bút rất thẳng thớm. Anh cầm lên đọc mà tim như ngừng đập, tờ giấy rớt xuống anh chạy ngay xuống lầu và hỏi Vυ' An: "Vυ' An, Uyển Uyển đâu rồi, cô ấy đâu rồi, Vυ' có biết cô ấy đi đâu không". Vυ' An nghe anh nói thì vội quay lại nhìn anh với anh mắt ngạt nhiên và lo lắng bà lắt đầu và ra vườn tìm Bác Trương hỏi ông cũng không thấy cô đâu cả. Mọi người cùng nhau đi tìm, anh lấy điện thoại gọi cho cô nhưng điện thoại là giọng ngọt ngào: "Thuê bao quý khách hiện tại không liên lạc được..". Tim anh như ngừng đập, cảm giác này là sao tại sao lạ như vậy, anh không nghĩ ngợi vừa cầm điện thoại gọi trợ lý tới và vừa gọi về nhà lớn xem cô có tới đó không, nhưng thật đau lòng cô không có tới đó.
Trợ lý lái xe và anh ngồi ở ghế sau nhìn xung quanh đường nhưng không tìm thấy bóng hình cô. Cảm giác mất đi này khiến anh đau đớn như mất đi thứ gì trân quý nhất. Anh tìm mãi trong vô vọng, tối về anh mệt mỏi nhưng đau lòng là trên hết, cô đi đâu, vì sao đang yên lành cô lại rời đi, cô không cần anh nữa sao: "Uyển Uyển em ở đâu?". Bỗng dưng anh ngưng động tác anh đã nhớ ra rồi, cô Uyển Uyển không phải osin mà cô là.. cô là vợ anh. Anh nhất định phải tìm được cô trở về.
(Còn tiếp).