Chương 7: Cuộc sống mới sau kết hôn
Nói là cuộc sống sau kết hôn so với cuộc sống lúc chưa kết hôn cũng không khác là mấy, có điều bây giờ trên mặt giấy tờ cả Uyển Uyển và Chu Kiến Minh đều có thêm cái chữ đã kết hôn, ngoài ra cuộc sống của họ cũng không khác gì mấy.
Hàng ngày Uyển Uyển vẫn đi làm và Chu Kiến Minh vẫn đến công ty như thường ngày. Có điều khi về nhà họ sẽ cùng nhau ăn tối trên một chiếc bàn và cùng nhau về phòng ngủ nhưng trên chiếc giường lớn là người đàn ông nằm còn Uyển Uyển thì nằm trên chiếc ghế sofa mới, nói là sofa nhưng thực chất nó là một chiếc giường cách tân, khi xếp lại thì là sofa nhưng khi kéo ra thì nó là một chiếc giường đơn rất thoải mái.
Mặt dù Chu Kiến Minh đã rất hào phóng nói: "Anh là chồng và cũng là đàn ông nên anh sẽ ngủ trên sofa còn em hãy lên giường ngủ đi", nhưng cô một mực từ chối nói: "Anh không cần phải như vậy, tôi đã chiếm phòng của anh, còn không biết xấu hổ mà chiến giường của anh sao chứ, anh làm việc cả ngày công việc mệt mỏi nên hãy nghỉ ngời trên giường thoải mái đi, hơn nữa ngủ trên chiếc giường êm quá và to quá tôi cũng không quen sợ ngủ không được".
Thời gian kết hôn thế mà cũng trải qua được sáu tháng, mặt dù ai cũng không nói ra nỗi lòng của mình, nhưng trong lòng của Chu Kiến Minh và Uyển Uyển đều có sự tồn tại của đối phương, và đó chính là thói quen, họ quen với việc cùng nhau chung sống và nhìn thấy đối phương trong cuộc sống của mình hàng ngày. Cứ như thế hàng ngày đi làm, tối về cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem tivi, cùng nhau nói chuyện và cô cũng quen với việc rảnh rổi thì theo Dì An học nấu ăn, cùng Dì đi siêu thị, thỉnh thoảng Chu Kiến Minh sẽ cùng đi với hai người hay cũng có lúc chỉ có anh và cô cùng nhau đi. Cuối tuần họ sẽ cùng nhau về nhà lớn ăn cơm cùng cha mẹ Chu.
Hôm nay cuối tuần, đúng hẹn lại lên hai vợ chồng trẻ về nhà lớn của Chu gia dùng cơm với ông bà Chu gia, không khí đang rất hòa thuận, ăn cơm song mọi người ra phòng khách uống trà ăn trái cây và nói chuyện, Mẹ Chu lên tiếng nói: "Hai con cưới nhau được sáu tháng rồi nhanh thật đó, thế hai đứa chắc không dùng biện pháp tránh thai chứ, khi nào thì cho ông bà già chúng ta có cháu nội để bồng hả". Mặt dù Mẹ chồng lên tiếng rất thoải mái nhưng người làm con dâu như cô sao có thể nói là không áp lực được, nhưng cô cũng không có tư cách phản bác gì, vì bản thân cô là người phá vỡ hạnh phúc của người khác, cô chỉ là cô dâu tạm bợ, chỉ là người vợ hờ nên cô không thể đáp ứng sự mong mỏi của hai vị trưởng bối được, Chu Kiến Minh nhìn vợ mình anh biết cô đang nghĩ gì, nên anh đã lên tiếng giải quây cho cô và nói: "Mẹ à, chúng con cũng mới cưới nên đang muốn sống cuộc sống của vợ chồng son thêm thời gian nữa, đến lúc nhất định chúng con sẽ sinh cho ba mẹ một đội bóng để ba mẹ tha hồ mà trông".
Từ sau khi từ nhà cha mẹ chồng về, tâm trạng của Uyển Uyển luôn không vui, Kiến Minh biết cô không vui vì chuyện gì nhưng anh thật không biết phải làm thế nào để an ủi hay gỡ rối lòng cô, Anh biết trái tim mình có cô và chỉ duy nhất cô, nhưng còn cô thì sao? Cô có nguyện ý cùng anh chung sống cả đời và sinh con cho anh sao, khi ngay từ ban đầu anh là người đã lừa gạt cô, anh làm sao mở miệng yêu cầu hay ép buộc cô phải cùng mình chung sống cuộc sống vợ chồng thật sự được, anh chỉ có thể chờ cho trái tim của cô cũng có anh như anh có cô vậy, khi đó anh sẽ xin lỗi cô và cầu xin cô cùng anh đi đến hết cuộc đời, nhưng nếu như mãi trái tim cô vẫn không thể có anh thì anh nghĩ mình cũng không thể buông tay cô được, bỡi vì anh biết trái tìm mình đã bị cô chiếm lấy, và trong sinh mệnh của anh đã không thể thiếu cô rồi.
Để kế hoạch được thực hiện nhanh có kết quả, Chu Kiến Minh quyết định lập kế hoạch theo đuổi vợ yêu, hôm nay sau khi đến công ty, anh bảo thư ký báo anh lịch làm việc của anh trong ngày hôm nay và toàn bộ lịch của tháng tới đều phải giành thời gian rảnh cho anh từ 10 giờ 30 sáng đến 13 giờ chiều, anh dự định mỗi buổi trưa sẽ đến chỗ làm của vợ đến đón cô đi ăn cơm trưa với mình để xây dựng và gia tăng tình cảm.
Nói là làm hôm nay lúc 10 giờ sáng anh đã cầm điện thoại của mình và nhấn dãy số mà anh thuộc nằm lòng mặt dù anh rất ít khi gọi đến nhưng từ nay anh sẽ gọi thường xuyên hơn, tiếng chuông đổ hai tiếng thì đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ngọt ngào của bà xã thân yêu: "Alo, Kiến Minh anh gọi em có gì sao". Nghe được giọng nói mà anh nhớ nhung hàng ngày, tim anh đập nhanh, mà bên kia đầu giây Uyển Uyển không thấy trả lời vừa chờ vừa rộn ràng con tim như nhảy múa, anh rất ít khi gọi điện thoại cho cô, mà hôm nay anh gọi đến chắc không có chuyện gì chứ, đang suy tư bỗng nghe được giọng nói quen thuộc trầm ấm phát ra từ đầu dây bên kia: "Bà xã chẳng lẽ không có chuyện gì thì chồng không thể gọi điện cho vợ của mình được sao", vợ của mình anh nói cũng thật thuận miệng và anh nói tiếp: "Vợ à, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn trưa nhé, lát nữa anh sẽ đến đón em cùng đi nhé!" Cô nghe vậy thì rất ngạc nhiên và cũng nhộn nhạo trong lòng nói: "Sao hôm nay anh lại muốn ăn trưa cùng em chứ, không phải công việc anh rất bận sao, hơn nữa buổi trưa anh nên ăn ở đó nghỉ ngơi đi, anh đi tới chỗ em cũng không thuận đường", nghe anh nói muốn cùng mình ăn trưa cô rất vui, nhưng lại nghĩ anh đi lại sẽ rất xa anh sẽ mệt hơn nữa công việc của anh cũng nhiều, như thế sẽ rất cực khổ cho anh, cô sẽ đau lòng cho anh.
Anh nói: "Hôm nay anh không có nhiều việc, hơn nữa ăn cơm với vợ thì sao phải tính toán đến nhiều như vậy chứ, cứ như vậy nhé, lát anh đến đón em chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa nhé bà xã". Nói xong anh cúp điện thoại không cho cô cơ hội từ chối, mặt dù anh rất muốn được tiếp tục nghe giọng nói dịu dàng của vợ yêu, nhưng anh phải anh chóng xử lý công việc để có thể có nhiều thời gian buổi trưa với cô hơn.
Tại nơi làm việc của Uyển Uyển, lúc 10 giờ 45 phút đồng nghiệp ngồi bên cạnh Uyển Uyển nói: "Uyển Uyển hôm nay chúng ta ăn gì, trưa nắng thể này mình lười ra ngoài lắm, hay chúng ta đi xuống căn tin kiếm gì ăn đi". Nghe đồng nghiệp nói vậy, Uyển Uyển nhìn đồng hồ và hơi ngượng ngùng mà nói với đồng nghiệp, bạn thông cảm nhé hôm nay chắc mình không ăn cùng bạn được, mình có hẹn rồi ". Cô bạn nghe Uyển Uyển nói có hẹn với gương mặt hơi ngượng thì biết ngay là có vấn đề thế là cô cố sống cố chết bám Uyển Uyển đòi cô phải khai báo chuyện gì, đi với ai và tình huống như thế nào, đi với chồng đúng không.. Uyển Uyển bị đồng nghiệp đe dọa mà không biết phải làm thế nào thì điện thoại đổ chuông, cô nhìn xuống điện thoại thấy là Kiến Minh thì vội nói với bạn:" Mình nghe điện thoại xíu, bạn đừng nói lung tung nữa ". Mặt dù khi lễ cưới của cô thì cô cũng có mời bạn bè đồng nghiệp, lúc đó mọi người hết sức bất ngờ vì cô cưới đột ngột nhưng họ cũng chúc phúc cho cô.
Cô nghe máy, sau đó đi ra cổng và ông xã xuống mở cửa xe cho cô lên vì sợ cô bị nắng nên anh vội đến nắm tay cô chạy đến xe, sau khi vợ lên xe thì Kiến Minh qua bên kia ghế lái và lái xe đi, trên đường đi cô nhìn anh nói:" Sao anh lại muốn ăn trưa cùng em chứ, không có chuyện gì chứ ạ ", vì nếu không có chuyện gì quan trọng thì vợ chồng có thể về nhà nói chuyện cũng được mà. Anh không nhìn cô mà tập trung nhìn phía trước để lái xe vừa nói:" Ông xã muốn ăn cơm cùng bà xã cũng phải có lý do sao chứ, anh chỉ đơn giản muốn được ăn cơm trưa cùng vợ mình mà thôi, như thế mới có thể bồi đắp tình cảm "câu này anh chỉ có thể nói thầm trong lòng và thực hiện bằng thực tế.
Đến nhà hàng cách đó hơn 20 phút đi xe anh mở cửa xe cho cô và nắm tay cô đi vào nhà hàng, ở ngoài thì nắng nóng thế nhưng ở trong nhà hàng thật mát mẻ, không khí cũng rất thoáng đảng, khiến người ta muốn thư giãn lạ thường. Hai người cùng ngồi xuống chiếc bàn gần cửa sổ có gió thổi thoang thoảng thật trong lành, tức khắc phục vụ đi đến và đưa thực đơn cho hai người, anh nói cô chọn món, cô nhìn một lúc rồi nói em không biết món gì ngon, anh biết thì chọn cho cả hai luôn, thế là anh gọi món:" Sườn xào chua ngọt, Tôm hấp nước dừa, cá hấp xả, gà hầm và canh nấm hương, cùng với món tráng miệng là trái cây và kem ".
Gọi xong anh trả menu cho nhân viên và nhân viên sau ghi chép xong đã nói quý khách vui lòng chờ một lát thì cũng rời đi. Sau khi nhân viên phục vụ đi cô nói với anh:" Anh gọi nhiều như vậy sẽ ăn không hết rất lãng phí đó ". Anh nhìn cô với ánh mắt yêu thương mà nói:" Em đó, em có biết chồng em làm ra một ngày bao nhiều tiền không, sao em phải tiết kiệm cho anh như vậy chứ, tuy anh không thể nói mình là người giàu nhất nhì đất nước này, nhưng anh có thể cho em cuộc sống ấm nói, ăn ngon mặt đẹp đến mấy đời không hết, vì sao em cứ phải tiết kiệm như thế, anh sẽ rất đau lòng đó, không phải người ta nói chồng có trách nhiệm kiếm tiền và vợ có trách nhiệm tiêu tiền của chồng đó sao, vậy nên em cứ thoải mái tiêu tiền mà chồng em có được biết chưa cô bé ngốc à".
Anh xoa mái tóc dài đen của cô với gương mặt sủng nịnh mà nói, những lời anh nói như mật ngọt rót vào đầy tràn trong tim cô, nhưng cô làm sao không biết xấu hổ mà dùng tiền của anh chứ, cô chỉ là người cướp của người khác, phần hạnh phúc và sự cưng chiều của anh không phải thuộc về cô mà là của bạn gái của anh, anh chẳng qua chỉ là đang thông qua cô mà tập sống với vợ sau này của anh mà thôi.
Một lát phục vụ liền đem mĩ vị lên, một bàn thức ăn đủ hương sắc thật khiến người ta không thể rời mắt, anh gắp thức ăn vào chén cô và anh lấy bao tay nhựa lột tôm để vào một chiếc đĩa trống bên cạnh đầy ắp sau đó đưa đến trước mặt cô, Cô nhìn từng hành động nhẹ nhàng chăm sóc của anh, nói không cảm động là giả cô biết anh rất cưng chiều cô và hiểu cô nhưng cô ngoài việc tiếp nhận thì không thể đáp trả, vì cô sợ mình sẽ lún sâu vào, một khi đã rơi vào vòng xoáy tình cảm thì sẽ không thể thoát ra được, cô sợ nến một ngày mình phải rời đi trả lại vị trí chu phu nhân cho cô gái kia thì sẽ không thể dứt khoát được, nên mặt dù cô rất muốn đáp trả tình cảm của anh, nhưng lí trí nói cô không thể, không thể làm tổn thương người con gái kia và cô biết cái gì không thuộc về mình thì vĩnh viễn cũng không.
Sau bữa cơm anh đưa cô về chỗ làm của cô, anh nói chiều sẽ đến đón cô tan tầm và nhìn thấy cô vào văn phòng rồi thì anh mới rời đi, trở lại công ty của mình.
Trở lại phòng làm việc của tổng giám đốc, anh ngồi vào bàn nới lỏng caravat, anh chưa vội mở máy tính và nhìn ra cửa sổ kính sát đất suy ngẫm, anh biết cô cũng có tình cảm với anh, bỡi vì cô rất đơn thuần những nỗi niềm của cô đều thể hiện hết trên khuôn mặt, nhưng cô đang cấm kị cái cớ chết tiệc mà chính anh đã đặt ra lúc lừa cưới cô, anh đúng là tự lấy đá đập chân mình mà. Anh tin nhất định mình sẽ mở được trái tim cô và làm cô yêu thương mình, không thể rời xa, xem ra anh cần phải cố gắng hơn nữa để phá vỡ bứa tường vô hình đang ngăn cách anh và cô chính là cô gái không tồn tại kia.
(Còn tiếp).