Chương 5: Ra Mắt
Sau khi cùng Chu Kiến Minh nói chuyện, nhưng cô đã từ chối việc sẽ tới nhà Anh sống để quen gì đó. Cô nói: "Tôi xin lỗi anh, nhưng anh cũng biết chúng ta mới quen hôm qua, không thể nhanh như vậy có thể dọn tới nhà anh sống, hay thế này nhé! Anh cho tôi thời gian để tôi nói chuyện với gia đình tôi, dù sao chúng ta cũng là tháng sau kết hôn, mà là hôn nhân giả, nên không cần phải quá thật đúng không, đến lúc sau kết hôn chúng ta sống chung cũng không thành vấn đề mà".
Anh biết cô như vậy đã là nhượng bộ với đề nghị của anh lắm rồi, nhưng anh vẫn nói: "Vậy theo ý em là vì chúng ta là hôn nhân giả nên em không cần phải thực hiện trách nhiệm của người vợ, nhưng em đừng quên, nếu không có em thì hôn nhân của tôi là thật sự và vợ của tôi sẽ thực hiện đúng theo vai trò của một người vợ thật sự, nếu em không thực hiện nghĩa vụ của người vợ, vậy thì gia đình tôi sẽ nghi ngờ em biết không".
Uyển Uyển thật không biết phải phản bát như thế nào, đúng vậy nếu không phải vì cô thì họ là hôn nhân hạnh phúc, đồng vợ đồng chống chứ không phải là hôn nhân ứng phó như thế này, nên cô nói: "Vậy thế này đi, sau khi kết hôn tôi sẽ thực hiện đúng nghĩa vụ của người vợ với gia đình anh, tôi sẽ làm tròn bổn phận của người vợ trong gia đình nhưng riêng việc, việc..".
Nhìn thấy cô ấp úng anh biết cô muốn nói đến chuyện vợ chồng thân mật nhưng anh cố tình làm cô phải nói ra, anh nói: "Việc gì, em nói đi, nếu tôi thấy hợp lý thì tôi sẽ đồng ý với em". Cô nhìn anh và nói tiếp: "Việc, việc vợ chồng thân mật ấy", cô nói mà mặt đỏ như trái cà chua chín, anh nhìn gương mặt trắng nõn giờ thành hồng thắm khiến anh muốn hôn một cái xem có cảm giác gì. Nhưng hơn ai hết anh biết giờ chưa phải lúc, anh cần phải từ từ để cô thích nghi với anh và sẽ cam tâm tình nguyện chấp nhận tình cảm của anh, anh không thể vội để làm cô sợ mà chạy mất, anh sẽ chờ đến ngày anh và cô có chung nhịp đập của trái tim.
Anh nhìn cô và nói: "Được anh đồng ý với em, anh sẽ chờ cho đến lúc em tự nguyện, anh sẽ không ép buộc em", anh đồng ý rồi sao, thật tốt quá, cô nói thầm, nhưng cô biết sẽ không có ngày đó đâu vì cô tin anh sẽ nhanh chóng chán cô thôi, một cô gái xấu xí như cô thì làm sao có thể thay thế được người vợ xinh đẹp cùng gia thế hiển hách của anh chứ. Trời ơi mong cho cô gái kia sớm về bên anh.
Trên đường anh đưa cô về nhà, hai người không ai nói với nhau lời gì, cô thì nhìn ngoài cửa xe, còn anh thì nhìn vào tập tài liệu mà thư ký gửi qua để chuẩn bị cho buổi họp Ban quản trị hôm nay. Bác Trương tài xế đưa cô về đến nhà, rồi đưa anh về công ty. Cô xuống xe lễ phép chào Bác Trương và quay lại chào anh xong thì cô đi ngay vào nhà.
Tại nhà Uyển Uyển, sau khi vào nhà cô thấy Anh trai chuẩn bị đi làm nhà xưởng, và đưa cháu trai và cháu gái đi học. Đúng lúc nhìn thấy cô anh trai cô nói: "Em đi đâu mà tối không về cũng không gọi điện về nhà vậy, gọi điện cho Ba đi, Ba gọi em không được nên rất lo đó", cô nói: "Em biết rồi, để xíu em gọi cho Ba".
Tại công ty Quốc tế Kiến Minh, vị tổng giám đốc nào đó hôm nay tâm tình rất tốt, đang họp nhưng khuôn mặt luôn có nét vui. Điều này khiến cho cấp dưới là những trưởng phó phòng phải ngạc nhiên, vì trước giờ vị Tổng giám đốc của bọn họ được mệnh danh là Ma Vương Tổng tài, anh không biết cười, làm việc rất nghiêm khắc, đòi hỏi rất cao tính chỉnh chu, trong cuộc họp sẽ không có một việc gì ngoài ý muốn xảy ra dù là nhỏ nhất, thế nhưng hôm nay nhìn kìa, trời ơi có phải là mặt trời mọc đằng tây rồi không, thế nhưng họ lại nhìn thấy vẻ mặt tươi sáng này của Tổng giám đốc, giá mà có thể họ muốn chụp một bức hình khoảnh khắc này để có thể gối đầu giường mà tưởng nhớ.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Tổng giám đốc Chu Kiến Minh cùng các đổng sự là lãnh đạo các phòng ban cùng nhau trao đổi về nhiệm vụ sắp tới của kế hoạch khai thác thị trường Châu Âu, anh phân công các lãnh đạo phòng ban phải nghiêm túc bắt tay xây dựng kế hoạch và trình báo anh trong thời gian sớm nhất.
Chu Kiến Minh vào phòng làm việc của mình và để tài liệu lên bàn làm việc, lập tức lấy điện thoại ra, nhưng không như mong đợi, điện thoại không có một tín hiệu gì về việc có ai gọi điện cho anh, hay là nhắn tin cho anh cả. Cô bé ngốc kia, tại sao không gọi điện thoại cho anh chứ, không phải cô nên gọi điện cho vị hôn phu của cô để hỏi thăm anh hôm nay làm việc như thế nào sao, có tốt không, hay có vui vẻ không hay sao. Chắc anh cần phải huấn luyện thêm cho cô vợ ngốc nghếch này mới được. "Vợ" thật là anh đúng là, sao anh có thể nghĩ đến từ Vợ một cách tự nhiên như vậy chứ, cô đúng là khắc tinh của anh rồi, chắc có lẽ đời này anh không thể thoát khỏi cô rồi, nhưng anh cam tâm tình nguyện làm người chồng bảo hộ cô suốt đời, haha. Anh đang nghĩ thầm trong lòng, và lòng anh lúc này như đang nở hoa vậy.
Nói là làm, Chu Kiến Minh lập tức lấy điện thoại gọi điện cho cô gái ngốc nhỏ bé kia, anh nhấn dãy số của cô, tít tít tít một lát sau mới có người bắt máy "Dạ alo, xin hỏi ai đang gọi ạ", gì chứ cô không lưu số của anh sao, anh lên tiếng "Em đang làm gì đó, em chưa lưu số của anh sao", Uyển Uyển nghe ra giọng của anh và nói: "Dạ, chào anh, anh gọi tôi có gì không, không phải anh đang trong giờ làm việc sao". Anh nói tiếp: "Anh gọi để báo với em chiều nay em chuẩn bị rồi năm giờ chiều anh sẽ tới đón em về nhà Ba Mẹ ăn cơm và chào hỏi mọi người ở nhà lớn luôn nhé!". Về, về nhà lớn sao, có gấp quá không vậy, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho chuyện này mà, thật sự nó giống như một cơn ác mộng vậy, cô còn đang do dự mà sao anh có thể gấp gáp như vậy chứ, cô còn chưa biết phải nói chuyện như thế nào với gia đình đây mà. Tuy nhiên, cô vẫn nói: "Dạ, em biết rồi, vậy chiều anh qua nhé! Tạm biệt anh".
Cúp máy, cô thế mà đã cúp máy sao, anh còn chưa nói chuyện mà cô đã vội cúp máy rồi, cô nhóc này thật đúng là cần phải dạy dỗ thêm mới được, làm thế nào để nói chuyện với chồng chứ, lòng thì nghĩ như vậy nhưng tâm tình anh rất vui, nghe cô đồng ý cùng anh sang nhà lớn chào hỏi anh rất vui, phải biết khi anh đề nghị cô sang nhà lớn dùng cơm và chào hỏi thì anh đã rất hồi hợp, anh sợ cô sẽ từ chối, anh đúng là thần hồn át thần tính mà.
Chiều tan tầm, anh đến đón cô, anh tới trước con hẻm nhà cô thì anh gọi điện thoại cho cô, cô không muốn anh vào nhà nên anh chỉ có thể ngậm ngùi mà dừng xe ở trước con hẻm để chờ cô ra mà thôi, cô nhóc này chắc còn ngại ngùng đây mà, người gì đâu mà da mặt mỏng thể không biết.
Cả hai cùng nhau tới nhà lớn, Xe Bác Trương lái đưa họ đi ra vùng ngoại ô thành phố, một vùng rất bình yên, thoải mái, trong lành, tuy nhiên vì đang hồi hợp nên cô cũng chẳng có tâm trang để mà ngắm cảnh, còn anh thì ung dung ngồi ghế sau cùng cô và dặn dò cô về những thành viên trong gia đình, anh nói cô không cần quá căng thẳng, người nhà anh rất tốt, và rất hiền lành, họ nhất định sẽ rất thích cô. Xe bon bon đi thẳng, xa xa cô thấy có một biết thự sa hoa, lộng lẫy đang uy nghiêm đứng sừng sững trước một cánh đồng hoa và cây trồng trông như vùng quê yên ắng, nhưng không kém phần trang trọng. Từ ngoài cổng vào trong sân nhà đi qua một khuôn viên với những cây cảnh và hoa thật sự là rất tuyệt vời. Nhìn khung cảnh này cô chỉ có thể thầm chật lưỡi trong lòng, trời ơi đây là nhà sao, không phải là cung điện sao. Người bình thường cũng có thể sống ở những nơi như thế này sao.
Chào đón họ chính là quản gia Bác Lâm, thấy họ tới Bác Lâm vui vẻ chào đón: "Cậu chủ và cô chủ đã đến rồi đó à, vào đi vào đi Ông bà chủ đang chờ ở trong nhà". Anh thấy Bác Lâm thì cúi đầu chào còn cô thì Cúi đầu và lễ phép: "Con chào Bác". Anh nắm tay cô cùng vào trong nhà, ở phòng khách lớn hai vị trưởng bối đang chờ họ. Vừa vào phòng cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên khuôn mặt góc cạnh rất tuấn tú nhưng không kém phần uy nghiêm và một người phụ nữ rất xinh đẹp mà không kém phần thanh tao.
Đúng là anh được kế thừa từ nét đẹp của cả ba và mẹ anh rồi, cô đang chiêm ngưỡng nhan sắc của hai vị trưởng bối thì chợt nghe anh nói, cắt đứt cơ hội chiêm ngưỡng của cô, anh nói: "Ba, Mẹ đây là Uyển Uyển, con đưa cô ấy tới để chào Ba Mẹ và chúng con đã thống nhất tháng sau kết hôn". Nghe anh nói vậy, không như suy đoán của cô rằng họ sẽ từ chối vì cô không phù hợp với anh, thế nhưng họ rất vui vẻ và hứng khởi, cứ như họ đã chờ đợi giây phút này từ lâu lắm rồi.
Mẹ của anh thân thiện nắm tay cô và nói chuyện rất rơm rả, còn anh và Ba thì nói chuyện công việc, Mẹ anh nói: "Uyển Uyển à, con nói xem sao con trai ta có mắt nhìn người như vậy chứ, có thể cưới được con là phúc của nó rồi". Cô ngạc nhiên nhìn Mẹ anh và nói với vẻ ngượng ngùng: "Dạ, Bác gái à, cháu, cháu thật sự cháu..", Cô nói không hết câu thì anh cắt lời cô nói: "Mẹ à, mẹ là mẹ ruột của con đó, mẹ có cần phải hạ thấp con trai của mẹ như vậy không?".
Cả nhà cười nói vui vẻ, sau bữa cơm ấm áp, cô được anh gắp thức ăn và Mẹ anh cũng thay cô gắp rất nhiều thức ăn, cô thật cảm động trước cảnh tượng ấm áp và hạnh phúc như vậy. Nhưng trong lòng cô rất áy náy, vì cô đã lừa họ, những hạnh phúc này không phải là của cô, là của người khác, sau này cô sẽ phải trả lại cho cô gái kia, vị hôn thê trước kia của anh. Nhưng cô sẽ để cho mình tham lam một lần, cô sẽ trân trọng những hạnh phúc ngắn ngủi này, để đến khi rời đi cô cũng sẽ không hối tiếc.
Cha Mẹ anh nói sẽ gặp mặt gia đình cô, và thống nhất về lễ cưới của họ sau một tháng.
(Còn tiếp).