Khi Đoạn Vân Chu được đỡ về phòng ngủ, đã có đại phu chờ sẵn trong sân.
Mục Thiệu học y từ nhỏ, mười mấy tuổi đã đi theo Đoạn Vân Chu, bắt mạch khai dược là thuần thục nhất. Cuối cùng, hắn đưa phương thuốc cho hạ nhân, nhìn dáng vẻ nhịn đau của Đoạn Vân Chu, thở dài nói: “Chủ tử, đây là tật từ nhỏ của ngài, chỉ có thể từ từ điều trị.”
Trên thực tế những lời này đã nói không dưới trăm lần, Đoạn Vân Chu đã nghe đến phiền, nghiêng người đi.
Mục Thiệu bất đắc dĩ: “Chủ tử, ít nhất thì ngài cũng phải ăn đúng bữa một chút đi. Ta vừa hỏi Vũ Hồi, hôm nay ngài vì lên đường lại không ăn sáng đúng không?”
Đoạn Vân Chu không nói gì, sắc mặt không quá đẹp. Mục Thiệu không dám nhiều lời thêm. Cũng may Vũ Hồi kịp thời vào cửa, trong tay bưng một chén cháo bí đỏ.
“Uống chút cho ấm dạ dày đi.” Mục Thiệu nói.
Đều là người hầu hạ cạnh Đoạn Vân Chu nhiều nằm, biết quy củ của hắn, Vũ Hồi đặt chén cháo vào tầm tay của hắn. Mục Thiệu nói: “Mấy ngày nay cần phải ăn thanh đạm, thủ hạ tới phòng bếp căn dặn những thứ phải kiêng cho Lư thẩm, chủ tử nghỉ ngơi nhiều.”
Nói xong, liền đẩy Vũ Hồi ra rời đi.
Đoạn Vân Chu một tay bưng chén, một tay cầm thìa quấy cháo chờ nguội, tầm mắt dừng trên chiếc chăn trắng tinh, bỗng nhiên nói: “Vũ Hồi.”
Vũ Hồi dừng lại: “Chủ tử?”
Đoạn Vân Chu hỏi: “Nữ nhân kia đâu?”
Vũ Hồi nghĩ tới tin tức Trạm Vân vừa phái người truyền đến, đúng sự thật hồi bẩm: “Vết thương trên vai A Dao cô nương chưa lành, một đường xóc nảy, không chống đỡ được nên ngất đi rồi.”
“Lại hôn mê?” Đoạn Vân Chu cười nhạt: “Nàng ta cũng thật mảnh mai. Hiện tại đã tỉnh chưa?”
Vũ Hồi nói: “Tỉnh thì đã tỉnh rồi, nhưng mà…”
Đoạn Vân Chu không kiên nhẫn để nghe, hắn uống một ngụm cháo, phân phó: “Nếu đã tỉnh, kêu nàng tới gặp ta.”
“Hiện tại?” Vũ Hồi có chút do dự.
Đoạn Vân Chu thấy hắn vẫn không đi, không vui liếc nhìn hắn một cái: “Còn đang đợi cái gì?”
Vũ Hồi nói: “Chủ tử, đại phu nói A Dao cô nương thân thể yếu ớt, cần phải tĩnh dưỡng, nếu không…”
Đoạn Vân Chu như vừa nghe được một câu chuyện cười, nhướng mày, đuôi mắt hẹp dài nhíu lại: “Nếu không thì cái gì? Ta đi gặp nàng?”
Vũ Hồi nào dám nói thêm gì nữa: “Vâng, thuộc hạ lập tức đi ngay.”
Sân của hai người cũng cách không xa, nhưng A Dao trọng thương chưa lành, trên người không có tí sức nào. Khi đi đến Ninh Uyển Đoạn Vân Chu ở đã là hai khắc sau. (1 khắc = 30p)
Đoạn Vân Chu nằm chợp mắt trên đầu giường, A Dao quy củ khom mình hành lễ với hắn, ngoại trừ việc sắc mắt tái nhợt, căn bản không nhìn ra là người có vết thương: “A Dao ra mắt công tử, đa tạ ân cứu mạng và thu lưu của công tử.”
Đoạn Vân Chu theo giọng nói nhìn qua, thiếu nữ quỳ rạp trên đất, mái tóc dài mềm mượt xõa dài trên tấm lưng thẳng gầy của nàng, trông như một dải lụa khoác lên người, càng làm nổi bật làn da trắng nõn của nàng.
Nhìn vừa vô tội vừa đáng thương, nhưng mà Đoạn Vân Chu biết, trong lòng nàng cất giấu con dao vừa sắc bén lại vừa chuẩn xác.
Biết những gì có thể làm, những gì không thể làm, điều gì có thể khiến người ta thân cận trìu mến, điều gì sẽ khiến người sinh khó chịu.
Xem mặt đoán ý, tính kế từng bước, là một nữ nhân cực thông minh.
Đoạn Vân Chu không hề che giấu ánh mắt đánh giá của mình, mặc kệ nàng quỳ tại chỗ, lại không nói một câu nào.
Đầu gối đau đớn do tỳ lên sàn nhà, sự lạnh lẽo từ từ truyền đến, từ vấn an thành phạt quỳ. A Dao mơ hồ có thể đoán ra ý của Đoạn Vân Chu, bởi vậy nên vẫn không nói gì, nín thở chờ hắn mở miệng.
Chén thuốc trong tay đã nguội lạnh, Đoạn Vân Chu dùng mu bàn tay cảm nhận độ ấm, bưng lên uống một hơi cạn sạch mới từ từ nói: “Lên.”
Giọng hắn trầm thấp, A Dao lấy tay chống đất đứng lên, do đã quỳ lâu mà có hơi choáng đầu.
Đoạn Vân Chu xem ở trong mắt, hỏi: “Biết tại sao phạt ngươi không?”
A Dao lắc lắc đầu.
Đoạn Vân Chu nhíu mày: “Ngẩng đầu.”
Buồn bực tích tụ trong lòng A Dao, nàng thuận theo ngẩng đầu lên. Lúc này Đoạn Vân Chu mới phát hiện, hai bên má nàng ửng đỏ một cách không bình thường, đôi môi cắt không còn giọt máu, chân đứng không vững, như là sắp ngã xuống.
Thì ra là thật sự bị bệnh, Đoạn Vân Chu như muốn nói cái gì lại thôi, cuối cùng chỉ nói: “Nếu là muốn ở lại, thì đừng xen vào việc của người khác.”
Đang nói tới chuyện dìu hắn ở trước cửa phủ.
Giọng hắn không phải quá nghiêm khắc, bình bình đạm đạm, lại cất chứa nguy hiểm vô biên.
Yết hầu A Dao nóng đến bỏng rát, gian nan trả lời: “A Dao đã biết, về sau không dám tự chủ trương.”