Đoản Đam Mỹ Và Truyện Ngắn

Chương 1: Góc nhỏ trong tim

[Thể loại: ngược, đổi công]

~~~~~~

Hôm nay là một ngày quan trọng, đám cưới của hắn. Cô dâu là đồng nghiệp cùng công ty, biết rõ chuyện giữa cậu và hắn nhưng vẫn đồng ý chuyện kết hôn. Cậu biết, hắn biết, cô ấy yêu hắn. Nhiều lúc cậu nghĩ vì sao con người ta lại có thể mạnh mẽ đến vậy, chấp nhận làm bình phong cho người mình yêu, chấp nhận đóng một vai diễn giả tạo chỉ để làm hài lòng mọi người, chấp nhận chôn vùi cả thanh xuân vì một người như vậy.

Cậu không hiểu, cho đến khi nhìn hắn và cô ấy cùng nhau trao nhẫn, cùng nhau hứa hẹn đầu bạc răng long, sống chết có nhau. A, thì ra là vậy. Hóa ra vì yêu lại có thể mạnh mẽ được đến thế. Cậu cũng như bao người khác chúc phúc cho họ, mong họ sinh con đàn cháu đống, sống hòa thuận hạnh phúc bên nhau. Đau, đau lắm, nhìn người mình yêu tay trong tay với người khác, vui cười uống rượu trong khi tim bị băm vằm ra nhiều mảnh nhỏ, nước mắt lẫn máu k ngừng trộn lẫn vào nhau, chực trào nơi khóe mi lại phải nuốt ngược vào trong. Đau.

--------------------

Ban ngày hắn là người yêu của cậu, tối đến lại trở về là một người chồng mẫu mực, người con hiếu thảo. Đêm đến cậu ôm gối khóc, vòng tay ôm ấp cậu sẽ dành cho cô ấy. Cậu biết hắn ích kỉ, hắn vừa muốn có cậu, vừa muốn làm hài lòng gia đình. Chấp nhận yêu hắn chả khác nào ghim chặt cây xương rồng vào lòng, mặc nó cào xé tâm can, tiêm vào đó từng chút cô đơn đau khổ. Nhưng cậu không buông được. Cậu yêu hắn.

Cậu bấu víu vào lời hứa, ba năm, có một đứa con nối dõi hắn sẽ li hôn, quay trở lại bên cậu. Chia sẻ người mình yêu cho người khác, lúc trước cậu nghĩ những con người đó sao lại nhu nhược thế, sao phải tự hạ thấp giá trị bản thân thế. Hiện giờ lại trở thành thứ mà bản thân ghét nhất, thật nực cười. Cậu biết vậy là không được, vậy là ích kỉ, vậy là phá hoại gia đình người khác. Nhưng cậu muốn ở bên hắn, chỉ cần hắn còn yêu cậu, cậu chấp nhận.

--------------------

Cô ấy mang thai, thời gian hắn ở bên cậu ít dần đi. Cũng phải thôi, người mang thai rất cần sự chăm sóc của người khác mà. Cậu tự hỏi, nếu bản thân mang thai được thì cậu có phải chịu đau khổ như này không? Cậu không dám đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần hết ba năm hắn quay trở về, cậu chấp nhận mọi đau khổ dằn vặt hiện tại.

Cô ấy tìm đến cậu. Cảm giác ngượng ngùng chen ngang giữa hai người. Một người là vợ, một người là người yêu, nhìn thế nào cậu cũng là kẻ thứ ba. Cô cầu xin cậu nhường hắn cho cô ấy, cô yêu hắn, cô muốn con cô có bố, cô không muốn con cô sống trong một gia đình giả tạo. Cô không muốn chịu cảnh chồng chung, đau khổ lắm. Khi ở bên cô hắn luôn nghĩ đến cậu, ánh mắt dành cho cô chỉ là sự thờ ơ lạnh nhạt, mọi cử chỉ hành động đều là trách nhiệm. Cô nói nhiều lắm, cậu nghe rõ từng lời từng chữ một.

Nước mắt vô thức rơi, làm mờ hình ảnh ngườu trước mặt. Vậy cậu không yêu hắn sao, tình yêu này là giả sao, bao năm qua bên hắn đều là chơi đùa sao? Cậu cam chịu chia sẻ hắn với người khác, chấp nhận chỉ nhìn hắn trong bóng tối. Chỉ là, cậu chưa bao giờ nhìn vào tình yêu cô dành cho hắn, chưa bao giờ đối mặt với sự tham lam ích kỉ của cậu. Cậu lờ nó đi, mong muốn hạnh phúc mờ ảo trong tương lai sẽ lấp đầy đi đau khổ hiện tại. Nhưng đối mặt với cô ấy, cậu không làm được. Đứa bé này vô tội, nó xứng đáng sống trong một gia đình hạnh phúc, xứng đáng có những gì tốt nhất. Chỉ cần thời gian thôi, hắn sẽ quên cậu, hắn sẽ chấp nhận cô ấy. Chỉ cần thời gian thôi.

---------------------

Cậu chuyển đến thành phố khác, cắt đứt liên lạc với mọi người, bắt đầu cuộc sống mới. Cậu biết hắn sẽ phát điên, sẽ lục tung lên để tìm cậu, bởi vì hắn yêu cậu, nhiều như cậu yêu hắn vậy. Nước mắt tuôn, từng giọt thấm đẫm bờ môi cậu. Hóa ra nước mắt mặn chát như vậy, hóa ra buông tay người mình yêu còn đau hơn trăm vạn lần nhìn họ kết đôi bên người khác, hóa ra thật lòng chúc phúc cho ai đó chẳng khác nào đem trái tim mình bóp nát đi rời vứt vào biển lửa. Cậu chấp nhận, cậu không muốn sống một cuộc sống như vậy nữa, cậu không muốn hạnh phúc hứa hẹn kia phải xây trên nỗi đau của cô ấy và đứa bé.

Mọi tình cảm, mọi hồi ức về tình yêu của hai người cậu khóa trong một chiếc hộp, giấu nó thật kĩ vào một góc trong tim mình. Tình yêu này, chỉ cần đến đây là đủ rồi. Cậu sẽ cố sống một cuộc sống không có hắn, sống với một trái tim không lành lặn. Cậu biết sẽ có một người nào đó sưởi ấm lại trái tim cậu, khâu lại vết rách trên nó, cậu vẫn tin vào tình yêu, chỉ là, tình yêu đó không còn là hắn nữa.

--------------------

Nhiều năm sau cậu quay lại nơi cũ. Nhìn gia đình hắn, cậu biết mình đã làm đúng. Con họ sống rất hạnh phúc, hắn đã chấp nhận cô ấy, thật lòng chăm sóc cô ấy. Cậu và hắn giờ đã có thể nhìn nhau mỉm cười, ngồi nói chuyện như hai người bạn. Mọi tình cảm khi xưa giờ đều là những hồi ức đẹp của hai người, cả hai đều hài lòng với hiện tại.

Nhiều lúc suy nghĩ vu vơ, cậu lại chạm vào chiếc hộp cũ kĩ năm xưa. Phủ đi từng lớp bụi trên đó, ký ức như thước phim quay chậm, gặp hắn, yêu hắn, đau khổ vì hắn. Có những ký ức vẫn như mảnh thủy tinh khiến cậu nhói tim khi nghĩ lại, có sao, dù cho nó không được gọt dũa, với cậu, nó vẫn là ngọc quý. Tuổi trẻ của cậu, hạnh phúc của cậu, tình yêu một thời của cậu, tất cả đều gói gọn trong đó.

--------------------

Cậu nhìn người đàn ông đang nằm cạnh mình. Anh không xuất hiện trong những năm tháng thanh xuân của cậu, không bắt gặp được con người ngây ngô khi xưa của cậu. Anh gặp cậu khi cậu đang chìm trong đau khổ, anh cố bù đắp cho cậu, khâu lại từng vết rách trong trái tim cậu, một lần nữa thổi bùng lên ngọn lửa yêu trong tim cậu. Cậu không thể trao anh một trái tim trong trẻo lành lặn như xưa, nhưng cậu trao anh thứ còn quý giá hơn vậy, trái tim đã trải qua sự đổ vỡ của tình yêu sẽ càng nồng nhiệt hơn, say đắm hơn. Anh, là hiện tại, là tương lai của cậu. Cậu yêu anh.

Nhưng, hiện tại dù có ngọt ngào đến đâu, trái tim cậu vẫn dành ra một góc nhỏ cho hắn, con người đã từng nắm trọn thanh xuân của cậu.