Càn Khôn híp mắt, ngửa đầu uống nước, sau đó ném chai vào trong thùng rác.
Đầu lưỡi liếʍ khóe miệng, cười như không cười: “Không thù, tao chính là học sinh ngoan a.”
Lúc nói ra lời này chính anh có tin không?
Đám người Lưu Kỳ Mạch thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, Khôn ca đã không để bụng chuyện bị phạt, vậy thì bọn họ càng không sao cả.
Nhưng vẫn phải tìm cơ hội để dạy Omega xinh đẹp này một bài học mới được.
…
Đám người bắt đầu lấy di động ra chơi Đấu La Đại Lục.
Càn Khôn không có hứng thú, lấy tai nghe bluetooth nhét vào lỗ tai, nhắm mắt lại.
Hắn dựa vào tường, gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi vào, lá cây rào rạt rơi xuống, mấy nữ sinh quay đầu lại nhìn lén, sau đó đỏ mặt.
Thẩm Căng không nghĩ tới nhóm người này lại có thể “Suy một ra ba” như vậy.
Nhưng cậu không quan tâm nữa, nhớ lại ánh mắt của La Anh vừa rồi, Thẩm Căng cũng đã mơ hồ nhận ra điều gì đó.
Chủ nhiệm lớp đúng thật là soạn bài đến khuya, buổi sáng bỏ lỡ đồng hồ báo thức, ông vội vã chạy vào phòng học, nhìn đến chính là hình ảnh khác biệt như nước với lửa của ban chín.
Phía trước là Thẩm Căng cùng các bạn học đang đọc sách, phía sau, một đám nam sinh chụm đầu lại chơi game, miệng còn kêu: “Mau, thêm gấp đôi đi!”
Những người ngồi đầu đều có thành tích rất tốt, nhưng những người hàng sau thì... gây chuyện là chủ yếu, mới làm chủ nhiệm hai tuần nhưng ông đã cảm thấy đồng cảm với chủ nhiệm trước kia rồi.
May là nhóm người này nghe lời Càn Khôn, nếu không thì không biết sẽ quậy đến mức nào nữa đây.
Nhưng ông nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra vì sao nhóm người quậy phá, không chịu nghe lời này lại nghe lời Càn Khôn răm rắp như vậy!
Chủ nhiệm lớp đại khái đã hiểu toàn bộ câu chuyện, thế là thái độ khi nói chuyện với Càn Khôn cũng ôn hòa hơn: “Về sau các em phải tranh thủ thời gian ăn sáng, nếu không sẽ bị trễ học.” Sau đó lại trừng mắt với đám học sinh kia.
“Được, em sẽ chú ý.” Càn Khôn tháo tai nghe xuống, nói.
Chủ nhiệm lớp không khỏi cảm thán, nếu đám nhóc này có nửa phần lễ phép như Càn Khôn thì giáo viên bọn họ cũng không phải mệt như vậy.
Thẩm Căng ngồi ở vị trí cuối cùng, cách lối đi chính là Càn Khôn, cũng có thể gọi là hàng xóm a.
Sau khi tan học, La Anh vốn dĩ định đến tìm Thẩm Căng hỏi đề toán, liền thấy Càn Khôn đang nhìn Thẩm Căng, cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn không dám đi quấy rầy đại ca.
Càn Khôn chống cằm, môi hắn rất mỏng, trời sinh mang ý cười, nhưng đôi mắt lại không có chút ý cười nào: “Đại biểu, tên Thẩm Căng à?”
Càn Khôn thấy chứ kỹ của Thẩm Căng trên bàn giáo khoa.
Thẩm Căng đột nhiên cảm thấy da đầu tê rần, trên mặt lại không có biểu cảm gì, lạnh lùng nói: “Có việc gì sao?”
Càn Khôn: “Lần đầu tiên trong đời bị phạt nên tôi phải nhớ kỹ một chút chứ!”
Lưu Kỳ Mạch cười ha hả, đại khái là do rất ít thấy người khiến Càn Khôn chướng mắt.