Hiện tại ý chí chiến đấu bị khơi dậy, nói cách khác, bây giờ bọn họ chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ há hốc mồm của đám ban chín này mà thôi.
Vì thế học sinh ở các ban khác liền phát hiện, ban chín nổi tiếng là sôi động trong toàn khối, đột nhiên đam mê học tập, bầu không khí vô cùng căng thẳng, làm cho học sinh ở cá ban khác rất khâm phục.
Không rõ chuyện gì đã xảy ra, sau khi nghe ngóng tình hình, bọn họ mới biết được Omega của Nam Hồ, Thẩm Căng, công khai đấu với cá mập ngoại lai Càn Khôn, hai bên định ra rằng lần kiểm tra này ai thua sẽ quỳ xuống kêu ba ba.
Lời đồn càng ngày càng khoa trương, đến các diễn đàn khác đều biết.
Vốn dĩ bởi vì Thẩm Căng phân hoá, diễn đàn Omega chưa gượng dậy nổi lại lần nữa ngóc đầu lên:
—— Cho dù Băng Thần có phân hoá thì vẫn có sức hấp dẫn như cũ, mụ mụ kiêu ngạo thay bảo bảo~~
—— Phân hoá thì sao, phân hoá là có thể phủ nhận anh ấy đã từng là Omega sao? Anh Căng cố lên!
—— Thật sự không được đâu, Băng Thần cười một cái thì bảo đảm đến mạng đám Alpha kia cũng cho a!
Băng Thần là biệt danh của Thẩm Căng, do nhóm Omega đặt.
La Anh xem đến vui vẻ, trong khoảng thời gian này tin tức Thẩm Căng phân hoá lan truyền nhanh chóng, diễn đàn đều kêu cha gọi mẹ, nói cái gì mà ánh sáng Omega của bọn họ đã ngã xuống.
Cô chụp bình luận trên diễn đàn gửi cho Thẩm Căng, Thẩm Căng nhận được tin nhắn, liền click mở.
Lại nghe thấy người bên cạnh nói một câu, là Lưu Kỳ Mạch: “Ể, khối băng, cậu cũng biết cười à?”
Nhiều ngày qua, hắn chưa nhìn thấy Thẩm Căng cười như vậy với ai dù chỉ là một lần.
La Anh ở đằng trước “A ——” một tiếng, ngã vào trên bàn, cô không cẩn thận gửi ảnh chụp lên nhóm lớp rồi a.
Thừa dịp vẫn còn sớm, cô nhanh tay thu hồi, sau đó gửi cho Thẩm Căng sticker xin lỗi.
Nhưng Lưu Kỳ Mạch đã nhanh tay lưu lại, sau đó gửi câu cuối cùng cho Càn Khôn xem.
“Anh Khôn, chúng ta nhất định phải có tự trọng, không thể giao mạng cho cậu ta được!”
Càn Khôn đang làm đề, hắn chưa xem kỹ cấu trúc đề thi ở Nam Hồ nên đang tìm hiểu.
Vốn dĩ không muốn quan tâm đến Lưu Kỳ Mạch, nhưng cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Căng, Càn Khôn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lướt qua dòng bình luận kia.
Từ khi tới ban chín, Càn Khôn rất ít chủ động nói chuyện.
Nhưng Thẩm Căng là người khiến người ta không thể phớt lờ, Càn Khôn thường xuyên chọc cậu, vui vẻ khi thấy Thẩm Căng lộ ra biểu cảm khác.
Càn Khôn thuận miệng trêu chọc: “Cậu muốn cả mạng của Alpha à?”
Thẩm Căng: “Một Beta như cậu cũng quan tâm nhiều quá rồi đấy!”
Càn Khôn: “Cậu nói vậy là không đúng, là kỳ thị giới tính a?”
Thẩm Căng: “Tôi không kỳ thị giới tính, tôi chỉ kỳ thị cậu.”
Thật ra những lời này Thẩm Căng chỉ là phản kích lại lời đối phương, sự châm chọc lẫn nhau giữa hai người xảy ra rất thường xuyên, tất cả mọi người đều biết bọn họ không có ai là dễ chọc.