Trọng Sinh Về Thời Niên Thiếu

Chương 48: Chúng ta

An Thiên khẽ nhíu mài, từ từ mở mắt, cậu đang nằm trong phòng của Đỗ Minh hay nói chính xác hơn là cậu đang nằm trong lòng của Đỗ Minh, như nhớ ra điều gì đó cậu hốt hoảng định xuống giường nhưng lại vòng tay kia khóa chặt bên người.

"Tề Nam, anh có ý gì đây?" dù cậu không ngờ sẽ gặp lại Tề Nam như thế này nhưng ở hiện tại, cậu không sợ anh ta, An Thiên của hiện tại đã có thể tự lo cho mình vào đại học, tương lai cậu nhất định sẽ khác.

"Gọi anh là Đỗ Minh, đừng nhắc đến cái tên đó nữa, hắn đã không còn trên cõi đời này như em ở kiếp trước rồi." Đỗ Minh có phần nâng giọng.

"Mặc kệ anh là ai nhưng việc đến mức này tôi có thể sẽ kiện anh đấy, tôi còn vị thành niên chưa đủ 18 tuổi cơ mà." An Thiên nói xong nhìn cơ thể có phần bầm dập, đầy vết hôn trên cơ thể mình.

"Em ở trong thân thể này quên mất em đã gần ba mươi rồi sao, cơ thể em chỗ nào anh chưa thấy, chưa chạm." Đỗ Minh ôm cậu chặt hơn một chút.

"Anh còn không buông ra, anh đã nói đừng nhắc đến kiếp trước mà, còn lôi chuyện tuổi tác ra làm gì."

"Vậy em có chịu cùng anh bắt đầu lại không?"

"Không."

"Em hận anh đến vậy sao?"

"Anh nói xem, anh và người bạn thanh mai trúc mã Diệp Thanh kia nhiều lần hại tôi lên bờ xuống ruộng, tôi đã chấp nhận ly hôn rồi còn chơi một dố tiễn tôi qua thế giới bên kia, anh nói xem tôi nên hận hay không?" An Thiên cố gắng vùng vẫy nhưng phải nói lực tay anh ta rất mạnh, cậu cứ là không thoát được.

"Anh không hề có ý hại em, anh chỉ muốn em ghen lên nhưng lại chẳng biết làm tên Diệp Thanh đó trèo cao như vậy, đến mức hại cả em mất cả mạng sống."

"Tôi của kiếp trước như thế nào rồi, có phải đã chết rồi không?" An Thiên biết là không thoát được, nên ngoan ngoãn nằm trong lòng anh ta, đây là chuyện cậu canh cánh trong lòng, trọng sinh lần này có quá nhiều việc khác với tiểu thuyết mà cậu đọc, cả cậu và anh cùng sống lại nhưng Tề Nam lại sống trong cơ thể của Đỗ Minh.

Khuôn mặt Đỗ Minh lộ rõ sự u uất, có thể những ký ức đó lại một lần nữa bóp nát trái tim anh, không ai thấu ngày biết An Thiên mất, đất trời như đảo lộn, thế giới quanh anh một màu đen vô định, từng mảng ký ức như cuốn phim tua nhanh, ngày xảy ra tai nạn, khi tỉnh dậy hay tin An Thiên đã không còn, đến mộ cậu, rồi cả thân ảnh cười tươi trong bức hình trước bia mộ, nó làm cho anh phải hít thật sâu, tim đập mạnh.

Đỗ Minh chọn nói thật, anh không muốn cứ mãi giấu diếm với An Thiên, em ấy là bạn đời của cậu.

"Khi xảy ra tai nạn em đã mất trên đường đưa đến bệnh viện."

An Thiên khẽ thở dài, dù cậu đã có vô vàng suy nghĩ về bản thân mình ở kiếp trước nhưng nó vẫn làm cậu nổi gai óc "Mình thật sự đã chết.", An Thiên muốn biết thêm nhiều chuyện nữa, có lẽ vì ở đó còn có những người mà cậu yêu thương.

"Tôi được chôn ở đâu."

"Trong khuôn viên của Tề Gia, sau mộ của Ba anh."

An Thiên không chóng đối nữa, cậu nằm trên ngực của Đỗ Minh.

"Ở đó chắc lạnh lẽo lắm." An Thiên đang nghĩ đến bản thân ở kiếp trước.

"Đúng là có hơi lạnh lẽo, nhưng anh đã đến trồng một vườn hồng leo trước mộ em, chúng sẽ ra hoa tươi thắm trước mộ của em." Đỗ Minh mắt cũng nhìn trần nhà, nghĩ về ngày hôm ấy.

"Anh còn vui vẻ trồng hoa nữa, biết tôi sợ lạnh lẽo, âm u thích tự do như thế sao không rải tôi ra biển."

"Khi anh tỉnh lại mọi chuyện đã xong rồi, Mẹ nói em là con dâu của Tề Gia phải nằm ở Tề Gia nơi đất tốt nhất."

"Mẹ sao rồi? Có khoẻ không?"

"Chắc là Mẹ đã theo anh hai qua Pháp rồi, nơi đây nhiều chuyện đau thương mà bà đã trãi qua quá, bà ấy cũng rất nhớ em."

"Chỉ có Mẹ là thương tôi." An Thiên lại thở dài, lúc sinh thời đến mất đi, tình cảm người Mẹ này với cậu vẫn vẹn nguyên như thế.

"Đúng thế, có anh cũng thương em nữa."

"Anh đừng cảm thấy hối tiếc nữa, có không giữ mất rồi lại khóc đi tìm chứ gì."

"Không, anh chọn xuống dưới đó sưởi ấm cho em, để em không còn lạnh lẽo nữa."

An Thiên sững người, ngước nhìn khuôn mặt của Đỗ Minh, đúng là phải có gì đó anh ta mới trọng sinh lại thời niên thiếu với cậu, nhưng cậu mất là vì tai nạn, còn anh ta còn đến thăm mộ cậu được thì tại sao lại sống lại ở kiếp này, chẳng lẽ thăm mộ cậu chỗ ít cây quá nên bị sét đánh ta.

"Anh nói vậy là có ý gì, không phải anh nói đã tĩnh lại trong bệnh viện còn đến mộ tôi trồng hoa à."

"Sau khi giải quyết mọi chuyện xong, anh đã trả thù anh cho em." Đỗ Minh nhìn cậu rồi nở một nụ cười mĩm.

An Thiên biết anh đang nói gì, chỉ là cậu không ngờ Đỗ Minh lại quyết định như thế, là hối hận sao hay tai nạn làm anh ta bị gì mà uẩn khuất đến nghĩ quẩn như vậy, sống cùng Tề Nam nhiều năm cậu hiểu rõ tính cách của anh, một thiếu gia tiêu soái không vướng bận chuyện gì để phải kết thúc cuộc đời của mình như thế.

Với Đỗ Minh cậu có thể là một An Thiên vô tư, hồn nhiên và vui vẻ, nhưng với Tề Nam cậu là người vợ chăng gối, được gia đình và xã hội công nhận, dù hay cải nhau nhưng người bên cạnh Tề Nam nhiều nhất vẫn là cậu, người hiểu anh ta nhất ngoài Mẹ và anh hai ra thì chỉ có cậu, việc anh ta tự sát nhất định là có nguyên do khác.

"Tai nạn năm đó anh bị chấn thương gì à." An Thiên hỏi mò.

"Chỉ chấn thương vùng đầu hôn mê một tuần và sây sát nhẹ cánh tay, sau đó điều ổn."

"Vì tôi sao?" An Thiên hỏi anh bằng cả sự mong chờ của cậu, cậu ngốc thật khi có suy nghĩ anh ta làm thế là vì cậu nhưng cậu chẳng thể tìm ra lý do nào hay hơn.

"Cũng không hẳng."

Câu trả lời làm An Thiên có vài phần tiếc nuối, hóa ra là còn nguyên do khác.

"Anh là trả thù cho em, con người đó không đáng sống nếu có sống thì cũng sẽ là chuỗi ngày dằn vặt khi đã đánh mất em, anh cũng rất hận hắn." Đỗ Minh cuối xuống hôn nhẹ lên trán cậu, con người bằng xương bằng thịt, có hơi ấm chứ không phải ôm lấy bia mộ lạnh lùng kia, anh thật may mắn.

Tim An Thiên có chút xao động, ở cái tuổi mà thanh xuân đang gần đến điểm đích, cứ nghĩ ly hôn anh ta, ngày qua ngày làm và làm, nếu dư dả sẽ mua một ngôi nhà ở ngoại ô, có một bé mèo, nuôi cá, trồng rau không lấy trái tim mình ra để người khác trêu đùa nữa, nhưng ở hiện tại có người lại vì cậu mà cũng đã kết thúc cuộc đời, nói yêu được, hận được nhưng có ai lại kết thúc mạng sống của mình vì một người được, An Thiên vừa giận lại vừa thương.

"A Thiên."

"Hả."

"Anh biết là vết thương lòng đó cả đời em cũng không quên được, nhưng xin em cho anh một cơ hội nữa, anh nhất định sẽ dành cả đời này cho em, anh tin rằng ông trời cũng đã nghe thấy lời thành khẩn của anh mà cho anh sống lại cùng với em."

"Thật ra chuyện của năm đó đã kết thúc lâu rồi, tôi may mắn được sống lại muốn sống một cuộc đời bình yên, chúng ta sẽ không có kết quả đâu."

Mắt Đỗ Minh khẽ động khi anh nghe cậu nói hai chữ "Chúng ta", khi An Thiên mất đến lúc anh sống lại, đã rất lâu rồi anh không nghe hai từ ấy, câu từ đơn giản như thế nó chứa đựng cả anh và cậu, chỉ hai người bọn họ, là chúng ta.

"Không đâu, chúng ta nhất định sẽ có một kết quả tốt, chỉ cần chúng ta thẳng thắn, chuyện gì anh cũng nghe em, chỉ một mình em, em chỉ cần ở bên anh, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc."

"Nếu tôi không muốn."

Đỗ Minh buông tay mình ra, ngồi dậy nhìn An Thiên, ánh mắt có chút dữ tợn.

"Vậy thì phiền em ở căn phòng này đến cuối đời mà không được đi đâu cả."

An Thiên lui về sau không quên kéo chăng theo, nhìn Đỗ Minh.

"Anh là bắt người phạm pháp." An Thiên có chút lo sợ, trong truyện thì nhân vật thụ sẽ vừa bị đánh vừa bị tra tấn tìиɧ ɖu͙©, sẽ trầm cảm rồi tự sát, cậu được sống lại không phải để bị anh ta hành cho chết đi như thế, cậu vừa có chút thương cảm cho Đỗ Minh thì đã có chút hối hận rồi.

"Em nghĩ thế lực của Đỗ gia có thua gì Tề Gia năm đó, anh có ông nội Đỗ và vợ chồng nhị Lão gia chống lưng, em nói xem chuyện giam giữ một người với anh mà nói là dễ hay khó."

"Anh đây là uy hϊếp tôi sao?"

"Không phải uy hϊếp chỉ là anh muốn ở cạnh em để bù đấp lại những gì đã làm với em, anh xin lỗi anh chỉ biết cách này để bên em."

"Bù đấp bằng cách này." An Thiên chỉ nhưng vết bầm xanh trên người mình.

"Chuyện gì cũng nhường em, nghe em, riêng chuyển này anh không hứa trước."

"Cầm thú".

"Vậy em chọn đi."

"Anh vẫn còn một cách để bên tôi."

"Là gì."

"Dùng trái tim của anh mà thật lòng đối đãi."

"Anh hứa."