Từ ngày này qua tháng nọ, cô thì cứ cố chịu đựng những trận đòn roi của anh, vết thương trên lương cô hết bôi bôi trét trét sát trùng rồi cuối cùng thì vẫn như cũ. Đôi ba lần quản gia Ly đã cố khuyên anh rất nhiều nhưng kết quả không có tiến triển.
Anh cứ nhìn thấy cô đang bị mình giam trong phòng thì liền tức giận đánh cô không biết bao nhiêu lần mới đủ.
Lần này Cẩm Hạ chuẩn bị sát trùng vết thương cho cô liền bị chính cô ngăn lại.
"Cẩm Hạ, em đừng làm gì với những vết thương của chị nữa."
Cẩm Hạ vui mừng khôn xiết, liền quay người chạy xuống gọi quản gia. Mọi người làm liền vây quanh cô, im lặng lo lắng cho cô. Quản gia Ly cất tiếng hỏi cô.
"Thiếu phu nhân, người không sao chứ, người có muốn ăn gì không để tôi đi làm cho người?"
Cô lắc đầu, bảo với mọi người từ nay không cần sát trùng hay làm gì với vết thương của cô nữa cứ xem như có chưa bao giờ tồn tại đi. Mọi người nhìn lại vết thương đang rỉ từng giọt máu ra cộng thêm thời tiết se se lạnh nữa đã thấy đau giùm cô rất nhiều rồi.
Đến lúc quản gia nghe thấy tiếng xe, mọi người mới vội ai làm việc nấy. Anh bước lên nhà cùng với lão Linh dê xòm. Thật ra ngay từ ban đầu cô đi làm lão ta đã sàm sỡ cô, chỉ là cô dấu không cho anh biết. bây giờ anh đã biết và chuẩn bị làm một điều tàn độc với cô.
Lúc cô thấy lão thì ánh mắt liền sợ hãi run rẩy, vội vàng cố gắng mở lời cầu xin anh.
"Hàn thiếu, t..ôi tôi... xin... người, đừng mà..."
"Chẳng phải cô thích những lão đại gia lắm tiền sao, giám đốc Linh vừa giàu vừa chuẩn gu cô, tại sao lại đừng chứ."
Hàn Duật đưa mắt nhìn, lão ta liền lại gần cô sờ soạng khắp người cô, còn cô thì cứ gào thét cầu xin anh trong vô vọng. Hàn Duật tàn nhẫn ngồi vừa xem vừa ôm ấp cô tình nhân của anh, đột nhiên âm thanh gào thét đó ngừng lại.
Cô đã tuyệt vọng lắm rồi, đã chấp nhận rằng không thể cứu vãn được nữa, bốn mắt nhìn nhau. Anh đạp lão rồi bảo hai người đó ra ngoài, anh cúi xuống nói những lời tàn nhẫn với cô nhưng lòng lại có một cảm giác nhói nhẹ.
"Cảm giác rất quen thuộc đúng không? Tại sao lại gào thét cầu xin tôi?"
Không gian tĩnh lặng, cô vẫn còn mở mắt nhưng cổ cô đã rách và tim cô nữa, cô chấp nhận anh, cô chấp nhận mọi thứ mà anh làm đối với cô. Cho dù, nó có khiến cô khổ sở như thế nào.