Tại một sòng bài, có hai người đàn ông thanh cao, lịch sự đang ngồi đối diện nhau.
"Hôm nay sao tự nhiên lại hẹn tôi ra đay?"
"Nhàm chán."
Còn từ nào mới nữa không?"
Anh lắc đầu với Minh Phong, hai người nói chuyện thông qua những lá bài trên tay, đến giây phút cuối cùng, anh đã thắng rồi.
"Có chuyện gì sao, mới có mồi ngon nữa à? Nhưng tiếc là mối này của bạn đã có vợ rồi đó nha, ăn nhiều mà làm liều thì chỉ có chết thôi đấy."
"Tôi đâu có ngu mà mang mấy con điếm đó đến cho cậu."
"Chứ có gì."
Anh buồn phiền rầu não nói hết chuyện trong lòng mình và chuyện xảy ra từ khi cô chuyển về Hàn gia sống. Minh Phong nghe xong thì liền bật cười rồi còn chẳng khuyên anh được một câu.
Anh chán ghét liền đứng dậy tính bỏ về, Minh Phong thấy vậy liền cản anh lại rồi bảo anh dễ giận quá. Hia người hàn huyên cũng đến gần trưa mới ra về. Anh mời hắn đi ăn cơm trưa cùng anh.
Tại quê của Cẩm Hạ, hai người đang cùng nhau bắt cá tại một con suối nhỏ, hai người tung tăng vui vẻ rất nhiều, mẹ của Cẩm Hạ thì rất là phóng khoáng, lúc hai người cùng nhau vào bếp, mẹ con bé liền nhìn cảnh tượng đấy rất hạnh phúc, lâu lắm rồi Cẩm Hạ mới thấy mẹ của mình hạnh phúc như vậy.
Nhìn giống như một căn nhà có hai người con gái đáng yêu ấy. Cảnh tượng thật mỹ miều biết bao. Trong lòng cô cũng chẳng thấy nặng lòng chút nào nữa. Đến gần tối, cô xin phép về trước sớm hơn dự kiến.
Trước khi về nhà, cô đã ghé qua một cánh đồng hoa Bluebonnet, ngay chính giữa cánh đồng là một bia mộ vẫn còn vài chỗ mới, cô đặt bó hoa giống như những bông hoa trên cánh đồng đặt lên ngôi mộ.
"Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm, mẹ ơi, tại sao mẹ lại bỏ con lại một mình vậy mẹ? Con muốn đi với mẹ lắm."
Lời nói ra ngoài đến đâu những giọt nước mắt thì cứ như thế mà ứa ra càng lúc càng nhiều. Chỉ mới thời gian gần đây thôi, lòng đã không quặn đau nặng nề nữa rồi nhưng tại sao khi nhìn thấy người mẹ quá cố đấy lại bất chợt khiến những cảm giác khó chịu lại quay trở lại đây nữa rồi.
Cô ngồi bên cạnh bia mộ, kể lại những gì mà cô đã trải qua từ lúc mẹ mất đến hiện tại. Cô khóc một hồi rồi cũng dần dần thϊếp đi cho đến khi tài xế đến gọi dậy. Trời đã sập tối từ lúc nào không hay, cô tạm biệt mẹ rồi quay trở về xe.
Đến khi về đến nơi, trời cũng chợt mưa to sấm lớn. Bước vào bên trong thì đèn chợt sáng lên. Vì cũng đã ăn tối cùng với nhà ngoại của Cẩm Hạ rồi nên cũng chẳng đói là bao. Cô lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi, anh cũng không về nên cũng không cần phải "làm việc" với anh.