Đến gần trưa, lúc cô tỉnh dậy thì không thấy anh nằm ngay cạnh đó. Anh bước từ trong nhà tắm ra, thấy cô tỉnh dậy thì liền hỏi han.
"Cô dậy rồi sao? Ngủ nướng đã chưa?"
"..."
Cô im lặng, đặt chân xuống giường rồi chỉnh tề lại trang phục trên người cô. Cô biết, đó chỉ là do anh làm việc quá sức nên đâm ra mới nói thế thôi, chứ không như trong lòng anh muốn thế. Lúc tiến đến cánh cửa, anh chặn cửa lại không (muốn) cho cô đi.
"Tôi cho phép em đi từ khi nào? Sao vậy, sợ rồi à? Chỉ là ngủ một chút thôi, với lại trinh tiết của em đã mất đâu mà phải sợ."
"Tôi có sợ đâu, tôi biết ngài chỉ là vô ý trong lúc mệt mỏi nên ngài mới nói thế thôi. Nhưng làm ơn, tôi không muốn chuyện này của ngài lặp lại thêm một lần nữa."
Cô gạt tay anh qua một bên, rồi rời khỏi phòng anh, để anh lại một mình trong gian phòng tĩnh lặng. Anh cũng chẳng muốn suy nghĩ gì nhiều.
Cô xuống nhà thì thấy vắng tanh, không thấy Cẩm Hạ thì cũng chẳng thấy mọi người làm trong nhà đâu. Nhưng bụng cô đã gần đói rồi, ăn nhiều thì làm liều, cô quyết định tự tay vào bếp nấu ăn. Cô mở tủ lạnh ra thì thấy mọi nguyên liệu cho cô nấu đều đầy đủ.
Anh xuống tầng, thấy cô đang nấu ăn thì lại ôm chầm sau lưng cô. Cô vẫn bình tĩnh thái rau quả như thường tình, anh thì cứ ôm sau cô, cô đi bên này thì anh theo cô bên này, cô đi bên kia thì đi bên kia.
"Ngài đừng ôm tôi như thế nữa, ngài không thấy tôi đang nấu ăn sao? Đừng ôm tôi nữa!"
"Việc ôm em là việc của tôi, việc nấu ăn là việc của em."
"Nhưng người làm trong nhà đâu hết rồi, tại sao lại để em nấu ăn thế này?"
"Là tôi nói họ đi nghỉ ngơi."
Nghe cô nói xong, trong đầu anh liền nghĩ rằng cô đã yêu anh rồi. Tự luyến, cực kì tự luyến, không hiểu anh nghĩ gì vậy chứ? Đã 12 giờ rồi, nên không hề muốn làm phiền mọi người nghỉ ngơi, cô mới tự tay làm đồ ăn trưa chứ.
Anh từ từ buông cô ra rồi lại ngồi nhìn cô chằm chằm, tuy không có gì gây chướng ngại nhưng cái việc cứ nhìn chằm chằm người khác nó cứ sao sao ý.
"Ngài đừng nhìn chằm chằm tôi như thế có được không? Nếu ngài muốn ăn trưa thì làm ơn đừng nhìn chằm chằm vào người tôi."
Anh nhướng mày lên nhìn cô.
"Tôi nhìn chằm chằm em? Tôi còn chưa hỏi tội em nữa kìa?"
"Tôi có tội gì sao, thưa ngài?"
Lòng cô vừa tức vừa tủi, cô có làm gì gây chuyện ở bên ngoài đâu, từ lúc về đến giờ chỉ có quanh quẩn ở trong nhà thôi mà. Cô hỏi anh rốt cuộc là cô đã gây ra những tội gì.
Anh đang định nói nhưng đột nhiên ngửi thấy mùi khen khét, ngoảnh đầu lại thì thấy không phải phát ra từ bếp mà là từ lò nướng. Hai người cuống cuồng vội vàng mở lò ra. Một làn khói xám xịt bay ra, Anh nhìn cô, cô nhìn anh, hai người hoài nghi nhân sinh.