Tri Kỉ Của Em

Chương 56

Hàn Duật vui mừng mà quên mất do quỳ quá lâu nên thành ra chân anh cũng tê liệt hết cả lên rồi, vừa mới đứng dậy thì anh mất thăng bằng bổ nhào vào ghế sofa dài trong phòng.

Anh ngay ngắn ngồi dậy chỉnh tề lại rồi ôm hôn hít đắm đuối cảm ơn cô.

Linh Hy cảm thấy mình cũng hơi quá đáng vì đã để anh quỳ lâu đến mức tê hết cả hai chân như vậy, cô thương anh nhiều lắm, anh trở bệnh hay xây xác nhẹ một chút thì cô xót mười lận.

__________________________________________

Hai ngày sau đã tròn một tháng, lúc hai người ở sân bay anh cũng có chút tiếc nuối trước khi lên máy bay.

"Được rồi, em biết anh rất tiếc nhưng mà bây giờ gia đình anh cần anh ra ngoài đó giúp nên không thể chậm trễ hơn được."

"Vợ ơi, em cố gắng chờ anh, anh nhất định sẽ về sớm."

"Được rồi, đừng cà rề nữa, nhanh lên đi nha, bye bye."

Trước khi đi, Hàn Duật còn quay lại nhìn hình bóng cô đang vẫy tay với mình thật lâu rôi mới miễn cưỡng đi.

Lúc lên máy bay, mặt anh bắt đầu biến sắc lạnh lùng khó gần, như một tổng tài bá đạo lạnh lùng vậy. Linh Hy đứng chờ đến khi chuyến bay anh cất cánh an toàn rồi mới yên tâm rời đi.

Trên đường về, ngẫu hứng sao mà cô lại muốn về Linh gia xem chuyện nhà, thế là cô chẳng có đọng tác nào chần chừ mà lái xe đến đó, cô còn tranh thủ mua một chút quà sang bên đó.

Đến lúc sang thì lại thấy hai mẹ con Mộc Dương và Linh Quân đang bị quỳ gối trước cửa nhà bị chính bà nội giám sát, vô tình bà lại thấy cô, liền vội đứng dậy chạy đến hớn hở chào đón cô.

Bà nội: "Ây dô, Tiểu Hy Hy của bà về rồi sao? Cháu mang gì sang vậy?"

"Bà ơi, đây là quà tẩm bổ cho bà, còn đây là cho bố con ạ."

Bố: "Con qua là được rồi, còn mang quà nữa làm gì cho mệt người mệt cháu của ta ra."

"Không sao đâu bố à, có nhiêu đây thì có phiền gì đâu ạ."

Bà nôi: "Vậy còn Tiểu Duật đâu con?"

"Anh ấy vừa mới lên máy bay vì gia đình cần anh ấy ở ngoài Singapore ạ."

Bố: "Được rồi, mau vào nhà đi ha, ở ngoài này lâu gió lộng sẽ không tốt cho sức khỏe của mẹ đâu mẹ à."

Linh Hy cùng bố đưa bà nội mình vào trong nhà, còn hai người đó khi nào có lệnh của bà nội cô thì mới được tha bốn cái đầu gối không biết làm việc đó.

Bà nội tuy trí nhớ hơi kém nhưng vẫn chẳng quên được những món trái miệng mà hồi nhỏ cô thích ăn nhất.

Bố: "Tiểu Hy Hy à, hôm nay con muốn về thăm ta và nội hay có chuyện gÌ sao?"

"Đầu tiên chính là con muốn về thăm xem bà và bố dạo này như thế nào và sau này con sẽ thường xuyên qua thăm hai người vì chồng con cũng di hơi lâu."

Bà nội: "Vậy chuyện của thằng Quân đó thì tính sao con?"