Tri Kỉ Của Em

Chương 50

Sau khi được cô massage tẩm quất một trân lên bờ xuống ruộng anh mới bắt đầu xoa dịu rồi giải thích với cô trong tình trạng một bên cánh tay bị thâm xanh thâm tím, hai đầu gối thì đang quỳ dưới sàn nhà lát gạch lạnh lẽo trong phòng ngủ của hai người.

"Vợ ơi, em bình tình thư giãn đầu óc đi ạ, căng thẳng như thế không tốt cho con của chúng ta đâu."

"Anh biết không tốt cho con vậy còn giở cái thái độ đó với em làm gì hả?!"

"Vợ ơi thật ra là anh sợ nếu anh cứ chạy đến rồi ôm năn nỉ em sợ em khó chịu lại nhốt mình trong phòng nữa..."

"Anh biết nghĩ vậy thì tốt, tha cho anh đó, đứng dậy đi."

Hàn Duật hớn hở vui mừng đứng dậy ngồi cạnh cô, tay thì xoa bóp đôi vai gầy, miệng thì liên tục cảm ơn Linh Hy.

"Nhưng mà em cũng có chuyện muốn bàn bạc với anh."

"Em muốn nói đến chuyện gì vậy vợ iu?~"

"Anh đàng hoàng một chút đi."

Linh Hy khó chịu liếc nhìn anh một cái dài rồi Hàn Duật mới chịu nghiêm túc hỏi chuyện cô muốn bàn đến.

"Em sẽ đồng ý cho anh làm chuyện đó nhưng với một điều kiện."

"Em nói thật sao? Diều kiện là gì vậy vợ?"

"Còn một tháng nữa là hết cữ đầu, nên anh phải cố..."

"Được, nếu em đã có lòng thì anh phải đón nhận chứ, vợ ơi cảm ơn em nhìu, mua"

Hàn Duật vui mừng nhào tới ôm hôn cô thắm thiết, thấy anh vui vẻ hớn hở như vậy Linh Hy cũng vui lây theo.

Cốc cốc cốc!

"Xin mời vào."

Người hầu: "Thưa thiếu phu nhân, có một người phụ nữ tự xưng là mẹ của người muốn gặp người ạ."

"Được rồi, bảo với bà ấy chờ tôi chút."

Sau khi nữ người hầu rời đi, Linh Hy bắt đầu tỏ vể rất mệt mỏi như chẳng muốn tiếp người tự xưng là mẹ cô nhưng nếu khách đã có lòng đến thì chủ nhà phải có lòng tiếp đón chu đáo chứ.

Cô thay đồ chỉnh tề xong xuôi thì bất ngờ lại bị anh nắm lấy cánh tay níu lại.

"Có cần anh xuống cùng với em không?"

Nụ cười ngầm đồng ý lộ rõ trên gương mặt của cô, cả hai cùng đi xuống.

Vừa xuống đến nơi thì một thanh âm phát ra từ phía bên dưới lầu nghe có vẻ rất mừng khi thấy cô.

Mộc Dương: "Tiểu Hy Hy à, cuối cùng con cũng xuống rồi, mau lại cùng nhau nói chuyện thôi nào."

"Cô Mộc, một ngày trời nắng đẹp mà chẳng có gió, ngọn gió nào dám cả gan đưa cô Mộc và nhị thiếu gia của Linh gia đến đây vậy kìa?"

Mộc Dương: "Chẳng là hôm nay mẹ nhận được tin con rể được xuất viện nên mẹ có mua một chút đồ đến để tẩm bổ cho con rể đây."