Tri Kỉ Của Em

Chương 38

Ngày cứ trôi, tháng năm cứ qua đi, cô vẫn cứ nằm bất động đó đã được ba năm rồi

Vào một ngày đẹp trời, Hàn Duật cầm trên tay một bó hoa Tulip hồng nhẹ đến thăm cô.

Anh đặt bó hoa lên bàn trong căn phòng rồi lại ngồi nắm tay trò chuyện với cô.

"Hy Hy à, đã ba năm kể từ khi em nhập viện đến giờ rồi, em vẫn muốn ngủ thêm nữa sao? Mồ, đừng ngủ nữa, anh sẽ cô đơn lắm."

Lời nói chỉ vừa thốt ra, ngón tay cô bắt đầu cử động, đôi mắt tựa như thiên nga mở ra.

Anh ngẩng đầu lên thấy vậy liền chạy đi gọi Minh Phong và Thẩm Thu đến trong tâm trạng lẫn lộn.

Thẩm Thu kiểm tra xong, vẻ mặt tuy không có gì là biểu lộ ra bên ngoài nhưng qua lời nói có vẻ rất mừng.

"Hiện tại cô ấy đã ổn, đây chỉ là mới khám sơ qua mà thôi, nếu anh cần thì đến phòng chụp tổng quát kiểm tra."

Hàn Duật thở phào nhẹ nhõm, vừa mới ngồi xuống thì liền hỏi han cô đủ điều.

"Hy Hy, em có thấy chỗ nào không ổn không? Em có đói không để anh kêu người làm đưa đến đây cho em nha!?"

Cô lắc đầu, dường như chưa thể tiếp nhận anh vậy, Hàn Duật cũng chỉ xem nhẹ điều đó nhưng dần dần anh sẽ biết nói nghiêm trọng đến mức nào.

Anh nói muốn đưa cô đi khám tổng quát, cô cũng gật đầu. Xong rồi từ lúc trở về phòng, anh hỏi chuyện gì cô cũng chỉ gật đầu.

Đôi mắt cô cứ đờ đẫn thẫn thờ như người mất hồn vậy, ban đầu Hàn Duật chỉ nghĩ cô mới tỉnh dậy nên chưa thích nghi được nhiều lắm.

Cộng thêm với việc bây giờ cô cũng đã tỉnh nên bây giờ chuyện ở công ty cũng cần anh giải quyết.

Hàn Duật sợ Linh Hy cô đơn nên chỉ dám đi khi cô ngủ, lần nào cũng về trước trời tối.

Kể cả lúc ở bên cạnh cô cũng thế, khi nào cô cần thì giúp còn không thì tranh thủ làm việc.

Linh Hy thấy anh cũng bận rộn nên cho dù có vấn đề gì cũng không dám kêu ca với anh mà tự mình giải quyết.

Đến một ngày, trong lúc Linh Hy đang ngủ, anh vẫn cứ cắm đầu cắm cổ vào sấp tài liệu cùng với chiếc máy tính đang sáng đèn.

Vừa mới xong một việc ở công ty, đột nhiên anh lại ngửi thấy mùi rỉ sắt, lập tức đứng dậy thì thấy gương mặt của cô đang nhăn nhó như khó chịu điều gì đó.

Thấy tình hình không ổn Hàn Duật liền kéo chăn cô ra thì thấy một vũng máu đang tràn ra từ phía cô bé của cô.

Thấy vậy Hàn Duật liền nhấn chuông ngay đầu giường rồi cố gắng kêu cô tỉnh dậy.

Thẩm Thu đến trong vòng một nốt nhạc vì Hàn Duật nhấn chuông quá nhiều lần rất chói tai, cộng thêm nữa là sợ cô lại gặp chuyện nên cũng cấp bách.

Sau khi kiểm tra xong, Thẩm Thu cố gắng trấn an Hàn Duật bình tĩnh lại để nghe thông báo kết quả khám.

"Thật ra Linh Hy chỉ là đến kỳ nên mới có biểu hiện như thế nên không có chuyện gì qua trọng đâu."

"Ý cô là kỳ gì?"

Thẩm Thu quên mất Hàn Duật là một người mắc bệnh sạch sẽ, dị ứng với gái gú.

"Kỳ kinh nguyệt."

"Là sao?"

Thật không ngờ anh lại nông cạn như vậy, đến mức kinh nguyệt là gì cũng không biết.