Tri Kỉ Của Em

Chương 29

"Xin lỗi vì thất lễ nhưng hiện giờ tôi muốn ở một mình nên phiền ngài ra ngoài giúp tôi."

Không ngờ bây giờ Linh Hy lại ăn nói khách sáo với anh như vậy, Hàn Duật tuy vừa buồn vừa hận, nhưng bây giờ chờ sức khỏe cô sớm bình phục để về xin lỗi cô.

Anh hận mình rất nhiều, cứ suy đi nghĩ lại những chuyện đó thì càng đau lòng thêm, càng thấy bản thân thật tệ hại, chỉ nghĩ lại mà đau xót rất nhiều huống hồ gì cô còn phải chịu đựng thực tế nữa chứ.

Linh Hy trùm chăn lại mắt nhắm chặt chỉ muốn ngủ một giấc không bao giờ thức dậy để tìm mẹ trong cơn mơ, cho dù chỉ là trong thế giới mơ được gặp mẹ cô cũng vui lắm rồi.

Trời chập tối, Hàn Duật thì ngồi ngoài cửa phòng bệnh của cô suốt, Linh Hy thì bây giờ mới chịu dậy. Minh Phong đi ngang qua thấy thế liền khuyên anh về nghỉ ngơi vì ở đây có hai vợ chồng bác sĩ Minh trực rồi.

Đột nhiên cửa phòng mở ra, Linh Hy đứng đó chẳng nói lời nào, nhìn anh rồi trở lại trong phòng.

Hàn Duật như hiểu ý của cô liền theo vào bên trong kéo cùng với bác sĩ Minh vào cùng.

"Linh Hy, em cảm thấy trong người như thế nào rồi?"

"Dạ dày hơi khó chịu, cảm ơn ngài đã quan tâm."

Minh Phong gượng cười, Hàn Duật thấy vậy liền ra hiệu Minh Phong ra ngoài. Xong rồi, không gian thì trở nên tĩnh lặng. Cô đi ngang qua anh, Hàn Duật liền kéo cô ngồi trên đùi anh, ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn vào.

Tựa đầu vào một bên xương quai xanh của cô, hít lấy hít để mùi hương đặc trưng trên người cô. Cất giọng hỏi han.

"Em có muốn ăn một chút gì không, từ trưa đến giờ đã nhịn rồi."

"Không."

Hàn Duật nhấc máy lên gọi cho quản gia Ly cho người đêm đồ bổ lên cho cô ăn. Đồ ăn đến, anh dịu dàng múc miếng súp lên rồi nhẹ nhàng đút từng miếng cho cô. Linh Hy cố gắng từ chối bảo rằng cô có thể tự ăn được.

"Một là ăn, hai là tự ăn."

" Tự ăn."

Linh Hy từ từ ăn từng miếng, chuông điện thoại anh reo lên. Là đối tác của anh gọi đến, Hàn Duật thả cô ra rồi ra ngoài nghe điện thoại.

Linh Hy nhìn qua nhìn lại, biết bao nhiêu món bổ quý hiếm thì cô chỉ ăn được món súp vì nó làm cô nhớ đến hồi xưa, cứ hễ cô hay bị bệnh vặt là mẹ cô liền nấu món này. Càng ăn càng nhớ đến kỉ niệm về mẹ, nhớ đến bao nhiêu nước mắt rơi dần dần bấy nhiêu.

Chợt nhận ra anh vẫn đang còn ở đó liền cố gắng nín khóc lau đi từng giọt nước mắt, thả bát súp xuống rồi vội chạy vào phòng vệ sinh. Nghe tiếng đóng cửa lớn anh cố gắng xử lí xong công việc rồi hỏi cô có làm sao không.