Tri Kỉ Của Em

Chương 25

"Chuyện cũng có tính nghiêm trọng, nhưng may mà có Thẩm Thu."

"Sự tình như thế nào vậy?"

"Trong lúc vợ tôi chăm sóc cho Linh Hy, cô ấy kiểm lại các đơn thuốc của con bé thì thấy có một chất lạ đang hòa tan chậm trong túi truyền dịch của con bé. Sau đó hớt hải gọi cho tôi đem đồ đến, vừa mới đến đã lôi tôi vào trong phòng, hết thí nghiệm tách chất này chất nọ rồi mới truyền dịch mới cho Linh Hy. Xong rồi phần còn lại cậu hiểu rồi chứ."

"Cậu đã xem camera giám sát chưa?"

"Tôi đang tính xem, cậu lên với tôi chứ?"

Hàn Duật gật đầu cùng đi đến phòng giám sát nhờ người bảo vệ mở ra. Có một người đàn ông lạ đã nhân lúc Minh Phong lơ là mà lẻn vào bên trong. Xem đến đây, Hàn Duật cố gắng giữ cơn giận lại, nhấc máy lên gọi cho thư kí Kim.

"Thưa Hàn tổng, người có chuyện gì vậy cần tôi sao?"

"Trợ lí Kim, tôi gửi người đoạn cam giám sát này, điều tra ngay lập tức người đàn ông này trong video này cho tôi, thời dạn một tuần."

Cảm xúc căm phẫn lẫn vào cảm xúc tội lỗi dâng trào trong anh.

Trong cuộc phẫu thuật, Linh Hy dường như đã gặp lại mẹ mình. Cảm xúc nhớ nhung bấy lâu được kìm nén lại cuối cùng cũng có thể giải tỏa ra. Cô vội vàng chạy đến ôm chầm bà ấy mà khóc lớn không có điểm dừng, cố gẵng nặn từng câu từng chữ ra ngoài.

"Mẹ... hức hức... mẹ... ơi..., con nhớ mẹ!"

"Hy nhi ngoan của mẹ, không sao rồi, cứ khóc đến khi nào con cảm thấy đủ đi, rồi hãy nói cho mẹ nghe xem chuyện gì đã xảy ra khi mẹ đi nào."

Ông trời thật trớ trêu, lấy đi thứ quý giá nhất của cô bây giờ lại để cô nhìn thấy người mình yêu lăng loàn với người phụ nữ khác, có ai thấu được vết thương lớn trong tim cô không.

Nước mắt ngừng rơi, cô kể lại với mẹ những gì mình đã trải qua, kể cả người cha nát rượu không có lương tâm bán đi chính đứa con mình cho một người đàn ông lạ lẫm để trả số nợ khủng đó.

Càng kể nước mắt cô cứ như muốn ngưng lại rồi lại muốn trào ra như thác. Bà ấy nhìn thấy cô như thế rất đau lòng, ở ngoài thế giới thật, nước mắt cô cũng vì thế mà rơi ra để cho Hàn Duật nhìn thấy.

Anh đau lòng khổ sở gấp rút ngày một muốn làm nhanh hơn để cô không còn phải chịu đựng cơn đau này nữa.

"Hy nhi à, có phải con đã yêu rồi đúng không?"

Cô gật đầu trả lời câu hỏi của mẹ, bà ấy lại hỏi thêm câu nữa khiến cô phải sững sờ mà suy nghĩ hồi lâu mới có câu trả lời.

"Người con yêu là Hàn Duật, cũng là người mà bố con đã bán con cho cậu ta không?"