Tháng giêng năm Nguyên Hi đầu tiên, Hoàng Đế lệnh cho nội các Đại học sĩ Bùi Minh làm Chính sứ, Lễ bộ Thượng thư Trương Hoài An làm Phó sứ, cầm chỉ sắc phong thị thϊếp Khang thị làm quý phi.
Theo như lệ cũ của vương triều, lễ sắc phong quý phi đầu tiên, Công chúa Vương phi và mệnh phụ phải tự mình hành lễ để thêm phần cung kính.
Mà trong lễ sắc phong Khang thị lên quý phi, đại trưởng công chúa hợp tác cùng một đám mệnh phụ bên ngoài không cung kính quỳ lạy đại lễ, chỉ khom người qua loa cái lễ vạn phúc cho xong.
"Chỉ là một kẻ tiện tỳ, được phong quý phi thì cho rằng một bước lên trời?" Lúc đại trưởng công chúa rời sân không thèm che giấu cười nhạo.
Cả đám mệnh phụ còn tin tưởng vững chắc con gái vừa độ tuổi nhà mình sẽ có thể vào cung hầu quân, cũng ngạo mạn không kém, mắt cao hơn đầu, rất bất mãn Khang thị vừa tới đã chiếm được vị trí quý phi duy nhất.
Mà Khang Ngọc Nghi vừa được sắc phong quý phi, mặc dù một thân trang phục lộng lẫy, trong lòng cũng rất không có sức lực, thấy mọi người hạ mặt mũi của nàng như vậy, cũng chỉ có thể lặng lẽ nắm chặt tay nhịn xuống.
Mãi đến đêm khuya, khi ngọn tà hỏa nóng đến mức như muốn thiêu cháy cả người Khang Ngọc Nghi lại bắt đầu chạy khắp toàn thân nàng.
Thấy cung nhân gác đêm cũng không chú ý, nàng liền thuần thục lấy một chiếc khăn lụa gắt gao ngậm trong miệng, mồ hôi to như hạt đậu trên trán không ngừng chảy xuống, dưới thân cũng phun đầy mật dịch như là mở đập nước.
Khang Ngọc Nghi vừa khó nhịn xao động đến ngón chân trắng muốt khéo léo cuộn chặt, ngón tay nắm tấm trải giường đến nỗi suýt nữa gãy cả móng, vừa thầm hận mẫu thân Chu thị nhẫn tâm trong lòng.
Từ tháng ba năm Vĩnh Phong ba mươi mốt đến nay, mỗi ngày mỗi đêm nàng đều gặp tra tấn như vậy, trọn vẹn hai mươi hai tháng.
Mặc dù lúc vừa bị chuốc thuốc thì sự thống khổ và khó nhịn mãnh liệt hơn so với hiện nay bây giờ, nhưng tốt xấu lúc ấy nàng chỉ cần bỏ xuống thể diện, ngày ngày quấn quít lấy thế tử Tần Vương cầu hoan là có thể giảm bớt thống khổ.
Bây giờ thế tử Tần Vương đăng cơ làm Đế nên giữ đạo hiếu vì tiên đế phụ hoàng, nàng cũng đã không thể cầu hoan giảm bớt toàn thân khô nóng khó nhịn nữa.
Kỳ thật bên trong đạo hiếu của Hoàng Đế Đại Hành, Hoàng Đế và văn võ bá quan chỉ cần tang phục hai mươi bảy ngày, nhưng Hoàng Đế lại có ý định giữ đạo hiếu hai mươi bảy tháng.
Trong vòng hơn một tháng từ khi kế vị đến nay hắn chưa bao giờ vào tới nội cung.
Khang Ngọc Nghi cũng chỉ có thể hàng đêm thống khổ khó nhịn hơn một tháng, ngứa ngáy kịch liệt dưới thân với xao động không cách nào ngăn chặn trong lòng làm cho nàng suýt nữa hít thở không thông.
Nàng lại thử thò tay tự xoa nắn chỗ thẹn đó, nhưng ngứa ngáy quá mãnh liệt bao trùm hết xúc cảm ngón tay tạo ra, tựa như "Gãi không đúng chỗ ngứa" không có chút ý nghĩa nào.
Phía dưới tất cả khó nhịn đó, phút chốc nàng ngồi dậy, tiện tay cầm cái áo choàng phủ để không gây chú ý cho một đám cung nhân gác đêm, bước nhỏ chạy thẳng về phía Chiêu Minh Cung của Hoàng Đế.
Mỗi một bước đạp lên gạch cung, khó nhịn dưới người nàng càng mãnh liệt một phần, cũng may khoảng cách giữa Chiêu Minh Cung và Lộ Hoa Cung cũng không xa, rất nhanh đã tới rồi.
Nội giám gác đêm thấy là vị quý phi duy nhất trong nội cung, lại còn đỏ bừng cả mặt như nhỏ máu, trán đổ mồ hôi đầm đìa, toàn thân tản ra mùi thơm lạ lùng kiều diễm, đương nhiên không dám ngăn lại, cũng không dám nhìn thẳng nhiều hơn.
Lúc này Hoàng Đế đang nằm nghiêng dựa vào đầu giường, tay cầm một tấu chương phê duyệt, địa long trong phòng ngủ đang rực cháy, hắn xưa nay khoẻ mạnh nên sợ nóng, chỉ mặc một cái áσ ɭóŧ mỏng màu thiên thanh.
Sau khi Khang Ngọc Nghi nhảy vào trong phòng vừa thấy hắn, tủi thân trong lòng không cách nào ức chế mà cuồn cuộn, con mắt hạnh ươn ướt lại tràn ngập xuân tình.