Trong điện sườn đông Nhân Thọ Cung của Hoàng thái hậu.
Hôm nay Khang Ngọc Nghi ngủ một giấc đến sau giờ ngọ mới tỉnh lại, dùng trong lúc rảnh rỗi sau khi ăn cơm xong, thì muốn đi coi trộm cục bột mập nhỏ cực kỳ giống mình đó một chút.
Lúc này nàng lại gặp được Hoàng thái hậu Thôi thị nhiều ngày chưa từng lộ diện, cũng chính là Tần vương phi ngày xưa.
Chỉ thấy Hoàng thái hậu gầy gò hơn rất nhiều so với Tần vương phi trong trí nhớ nàng, sắc mặt cũng rất là trắng bệch tiều tụy, ngày thường mấy lần cáo ốm hóa ra cũng không phải là lấy cớ.
Từ sau khi để tang chồng, hơn năm năm nay Hoàng thái hậu dốc lòng tu phật, nếu không phải nhớ thương con trai Hoàng Đế độc nhất, đã sớm tình nguyện xuống tóc làm ni cô, bầu bạn thanh đăng rồi.
Cũng may bây giờ lại thêm cháu trai ruột bảo bối Đại hoàng tử này nữa, cũng làm cho cuộc sống của bà dễ chịu hơn rất nhiều.
"Bây giờ ngươi đã nguyện ý thân cận đứa nhỏ này rồi, không bằng trực tiếp ôm trở về đi Lộ Hoa Cung nuôi đi."
Hoàng thái hậu biết được mấy ngày gần đây Khang Ngọc Nghi đã mấy lần đến Nhân Thọ Cung gặp đứa nhỏ, cho rằng nàng đã buông xuống khúc mắc trước đây.
Khang Ngọc Nghi nghe xong Hoàng thái hậu đề nghị lại có chút chần chờ, đôi mi thanh tú hơi hơi nhăn lên.
Nàng cũng không biết tại sao Đại hoàng tử lại được nuôi ở Nhân Thọ Cung, đêm qua vốn muốn hỏi rõ, lại tựa hồ như không có được đáp án, bây giờ cũng không dám tự tiện đáp ứng.
Khang Ngọc Nghi suy nghĩ một lát, cẩn thận từng li từng tí nói: "Thần thϊếp không biết, không bằng hay là hỏi qua thánh thượng trước rồi nói sau?"
Hoàng thái hậu nhìn qua nàng, sau nửa ngày trầm ngâm mới nói: "Tùy các ngươi! Đại hoàng tử ở chỗ này cũng được, ở bên ai gia cho vui vẻ chút."
Hoàng thái hậu coi như là nhìn Khang Ngọc Nghi lớn lên, đến cả hai chữ "Ngọc Nghi" đều là bà ban cho.
Nói chung phát giác Khang Ngọc Nghi tựa hồ có chút dị thường, thực sự không có ý định miệt mài theo đuổi.
Cục bột mập nhỏ vững vàng ngồi ở trên giường gỗ lim dường như rất muốn tham dự vào đối thoại của hoàng tổ mẫu với mẫu phi, cái miệng nhỏ nhắn ê a phụ họa.
Một đôi mắt to sáng ngời có thần thỉnh thoảng nhìn trái xem mẫu phi, nhìn phải xem hoàng tổ mẫu, như đang nghẹn lấy thật nhiều lời nói muốn nói cho các nàng biết.
Trẻ mới sinh hơn năm tháng lớn thật sự là một ngày một khác, hôm qua còn ngồi lung la lung lay, hôm nay đã rõ ràng có thể vững vàng ngồi một mình.
Nhóc con vội vàng vung vẩy tay nhỏ mập, làm nũng Khang Ngọc Nghi muốn ôm một cái.
"Ngày thường còn thấy ai gia thì dính vào ai gia đấy, bây giờ mẫu phi ở chỗ này, đến ai gia cũng không hôn nữa." Hoàng thái hậu cưng chiều cười nói.
Trong lòng Khang Ngọc Nghi cũng mềm đến rối tinh rối mù, vội vàng ôm lấy cục bột mập nhỏ, hôn lên gương mặt mềm mềm trắng trắng nhỏ xinh của nó.
Sau đó lại chơi đùa với nhóc con hồi lâu, mãi cho đến khi vυ' em nhắc nhở Đại hoàng tử nên bú sữa rồi, Khang Ngọc Nghi nhìn bên ngoài đã là mặt trời chiều ngả về tây, mới từ biệt Hoàng thái hậu, trở về Lộ Hoa Cung của nàng.
Trời chiều màu vỏ quýt dần dần bị gió đêm hè thổi tan, sắc trời chỉ một thoáng tối xuống.
Ngoài điện Lộ Hoa Cung, tiểu cung nữ lanh lợi đang cúi mình về phía cấp trên của mình là Tử Tô, Thanh Trúc báo cáo mọi chuyện lớn nhỏ xảy ra trong hoàng cung hôm nay.
Trong đó có việc tiểu thư Bùi gia con gái đại trưởng công chúa c chủ động đến Chiêu Minh Cung cầu kiến thánh thượng.
Bởi vì Bùi Ngọc Xuân tới Chiêu Minh Cung cũng không tránh người, là quang minh chính đại đi đến, lúc này người người trong cung đều biết.
Tử Tô với Thanh Trúc nghe nói hai mặt nhìn nhau một phen, đánh giá một cái trong điện.
Chỉ thấy Khang Ngọc Nghi mới dùng qua bữa tối, lại ngồi ở trên giường êm gỗ nam tơ vàng, nghiêng dựa vào gối mềm, rất là thoải mái dùng cây tăm bằng trúc ăn quả vải ướp lạnh được xếp đầy trên đĩa.
Quả vải là cống phẩm quý hiếm từ Lĩnh Nam ra roi thúc ngựa đưa đến kinh thành. Số lượng thật sự thưa thớt, thánh thượng ban thưởng cho chư vương đại thần đều là từng quả một.
Cũng chỉ có ở chỗ quý phi nương nương, mới có thể ăn cả một đĩa quả đầy.
Bởi vậy lần trước Tử Tô mới có thể tận lực khoe khoang một phen trước mặt Bùi Ngọc Xuân, ân sủng hậu đãi của thánh thượng đối với quý phi.
Tử Tô thấy chủ tử nhà mình chỉ lo hưởng lạc như vậy, không biết nguy cơ tứ phía, trong lòng rất là sốt ruột.
Sau một hồi nhẫn nhịn, Tử Tô thừa dịp Thanh Trúc đi chuẩn bị nước, lặng lẽ nói: "Quý phi nương nương, nghe nói hôm nay tiểu thư Bùi gia chủ động tới Chiêu Minh Cung tìm thánh thượng rồi. Tựa hồ ở bên trong hồi lâu, bên ngoài đều đang truyền, trong cung chúng ta sắp có thêm một nương nương!"
Khang Ngọc Nghi nghe xong không khỏi sững sờ, nhớ lại tư thái của con gái đại trưởng công chúa Bùi Ngọc Huyên một cái, tựa hồ rất là mảnh mai thon thả.
Nàng từ lúc có kinh vào năm mười hai tuổi, bộ ngực càng ngày càng trướng, rất là vướng víu, đi gấp một chút, đều khẽ lắc lư, rất là không tiện, xưa nay nàng hâm mộ nhất những nữ tử gầy yếu nhỏ nhắn kia.
Con gái đại trưởng công chúa Bùi Ngọc Huyên lại hết sức nhỏ nhắn lã lướt, tư thái không hề vướng víu chính là bộ dáng nàng hâm mộ nhất...
Thánh thượng sẽ thích nữ tử như vậy sao?