Ghi Chép Nhận Sủng Của Quý Phi Mất Trí Nhớ

Chương 13.1: Nhớ lại một đoạn ký ức

**Mặc Mặc: Cảm ơn bạn Moon Lover đã đề cử cho truyện nhé!

Khang Ngọc Nghi há miệng nửa ngày, một câu cũng nói không nên lời, mắt hạnh ngập nước mở to, thật lâu cũng chưa hồi hồn.

"Đây là thế nào?" Hoàng Đế cau mày, duỗi tay ra ôm nàng vào trong lòng, ngữ khí mang theo sự dịu dàng mà đến chính hắn cũng chưa phát hiện ra.

Khang Ngọc Nghi thuận thế vùi mặt vào trong ngực hắn, khó chịu và uất ức trong lòng bắt đầu trào dâng như nước thủy triều.

Nàng dần dần khóc không thành tiếng, hai vai liên tục rung động, thấm ướt quần áo trong màu trắng bạc của hắn——

Cuối tháng ba năm Vĩnh Phong ba mươi mốt, dạt dào sắc xuân.

Nhà Đông viện của Thế tử Tần Vương, ở cửa nách phía bắc một thị nữ cao gầy thò đầu ngó nghiêng nhìn ra bên ngoài.

Một lúc lâu sau, Khang Ngọc Nghi đi ra từ bên trong nhà kề, muốn tới phòng bếp nhỏ lĩnh đồ ăn trước.

Bởi vì nàng chưa được thế tử thu dùng, nên cũng không được sắp xếp người chuyên môn hầu hạ nàng, vậy nên một ngày ba bữa đều phải tự mình đi phòng bếp nhỏ Đông viện bên để nhận.

Lúc đi qua cửa nách phía bắc, thấy Tịnh Nghi chơi đùa với nàng từ nhỏ đến lớn ở đây, Khang Ngọc Nghi liền mừng rỡ đi về phía trước.

Tịnh Nghi họ Liêu, mẹ của tỷ ấy với mẫu thân Chu thị của Khang Ngọc Nghi đều là nha hoàn hồi môn của Tần vương phi.

Tần vương phi cố ý ban tên cho con cái của mấy thị nữ theo mình gả vào Vương Phủ, cuối tên của bé gái đều là chữ "Nghi".

Quy củ trong Đông viện quá nghiêm, Tịnh Nghi không dám tự tiện xông vào, rốt cuộc chờ được người, vội vàng kéo nàng ra ngoài.

"Ngọc Nghi! Nhanh, lại đây! Mẹ muội nói tìm muội có chuyện gấp đấy!"

Tịnh Nghi lớn hơn mấy tuổi so với Khang Ngọc Nghi, lại cao hơn rất nhiều, nên dễ dàng kéo được Khang Ngọc Nghi còn đang ngẩn người ra.

Khang Ngọc Nghi một đường bị lôi kéo chạy chậm, như lọt vào trong sương mù, "Tịnh Nghi tỷ tỷ, rốt cuộc là làm sao vậy?"

Tịnh Nghi không đáp, chỉ một đường vội vội vàng vàng kéo nàng bước nhanh đi tới hướng tây bắc phủ Tần Vương, còn là đi vào con đường hẻm ít người.

Mặc dù Khang Ngọc Nghi cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.

Tịnh Nghi lớn lên cùng nơi với nàng từ nhỏ, tình cảm của hai người từ trước đến nay rất tốt, như chị em ruột, hẳn là phải có chuyện quan trọng tỷ ấy mới vô cùng lo lắng như vậy.

Mãi cho đến một viện nhỏ hoang vu ở góc Tây Bắc của Vương Phủ, Tịnh Nghi lôi kéo Khang Ngọc Nghi vào một căn phòng trong đó.

"Tịnh Nghi tỷ tỷ, tại sao lại tới đây? Không là mẹ muội muốn tìm muội sao?" Khang Ngọc Nghi thở hồng hộc, bộ ngực sữa tròn trịa không ngừng phập phồng theo hô hấp của nàng.

"Ngọc Nghi, tỷ sẽ nói với muội, muội đừng vội." Tịnh Nghi cũng thở nhẹ, trong lòng bất ổn.

"Muội cũng biết ngày hôm trước Vương Phi tới Thanh Tuyền Tự lễ Phật, mẹ của muội cũng đi theo. Không phải muội thường xuyên mơ thấy ác mộng sao? Mẹ muội rốt cuộc cũng đã cầu được Pháp Sư chế tạo một viên tiên dược cho muội."

Nói rồi, Tịnh Nghi lấy ra một cái bình nhỏ xinh đẹp từ khe hở trong cổ áo, đổ một viên thuốc trong tay.

Khang Ngọc Nghi nhìn viên thuốc to như hạt đậu đỏ trong tay nàng, có chút chần chờ, cũng chưa nhận lấy.

Nàng đúng là từ nhỏ đã thường mơ thấy ác mộng, luôn bị ác mộng dọa sợ, không ngừng khóc lóc nói mớ.

Bởi vì Khang phụ và Chu thị chỉ có một đứa con gái là nàng, tất nhiên sẽ đau lòng, thường xuyên tìm cơ hội tìm y hỏi dược cho nàng.

Từ nhỏ đến lớn nước phép, thuốc linh gì nàng cũng đã uống rồi, vẫn không có hiệu quả gì, cho đến sau khi lớn lên tần suất ác mộng mới giảm đi.

Tịnh Nghi thấy nàng không nói, trong lòng lo lắng bất an, thúc giục: "Mau uống đi! Pháp Sư nói nếu là để lâu quá, hiệu quả của thuốc sẽ bị giảm!"

Khang Ngọc Nghi lại do dự một lát, hoang mang hỏi: "Nếu như chỉ là đưa thuốc cho muội, vì sao lại cố ý chạy đến viện nhỏ vắng vẻ như vậy?"

Tịnh Nghi chột dạ không thôi, "Muội cũng không phải không biết, thế tử ghét nhất những chuyện mê hoặc quỷ thần như này, nếu để hắn biết một mình muội dùng thuốc tiên ở trong chùa, không chừng sẽ phạt muội đấy!"

"Nhanh uống đi! Đây là thuốc mẹ muội cầu rất lâu mới có được, đừng phụ lòng tâm huyết của bà ấy!" Tịnh Nghi thấy nàng vẫn cứ chần chờ chưa quyết, liên tục thúc giục.

Khang Ngọc Nghi suy nghĩ một lát, cảm thấy nàng nói có đạo lý, liền để viên thuốc vào miệng.

Viên thuốc này khác với những loại nàng uống trước kia, không chỉ không có nửa phần đắng chát, thậm chí còn vô cùng ngon ngọt.

Thấy nàng rốt cuộc nuốt thuốc, Tịnh Nghi âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Bỗng nhiên Tịnh Nghi thình lình nói: "Ngọc Nghi à, muội cũng biết biểu công tử Vương Phủ, hôm qua tới nhà muội xin cưới đấy."

Thuốc viên vừa mới vào bụng, Khang Ngọc Nghi đã cảm thấy thân thể trong một thoáng nóng lên, cả khuôn mặt nháy mắt đỏ như nhỏ máu.

Tịnh Nghi lại nói: "Thứ muội vừa uống chính là xuân dược rất mạnh, bởi vì mẹ muội nói, muội đã không muốn hầu hạ thế tử, thì làm thϊếp cho biểu công tử cũng tốt."

"Lát nữa biểu công tử sẽ đến, muội hãy biểu hiện cho tốt nhé!" Nói xong, Tịnh Nghi cũng không dám chờ thêm một khắc, hoả tốc quay người rời đi, còn không quên đóng cửa phòng lại.

Khang Ngọc Nghi vốn định giữ chặt Tịnh Nghi, cảm giác tê rần ngứa ngáy mãnh liệt khắm người làm cho tinh thần nàng hoảng hốt, ngã thẳng trên mặt đất.

Có lẽ là do tác dụng của thuốc quá mãnh liệt, nàng không còn sức lực chạy trốn, vì vậy tuy rằng cửa sổ đóng chặt nhưng chưa khóa kín.

Khang Ngọc Nghi cắn chặt hàm răng, nhịn xuống cảm giác ngứa ngáy điên cuồng toàn thân, bò sát vào bệ cửa sổ không tính là cao, rồi lộn ra ngoài.

Bên ngoài sắc trời dần dần tối đen, trong sân vắng vẻ cũng không một bóng người, biểu công tử còn chưa tới như lời Tịnh Nghi.

Khô nóng với ngứa không cách nào ngăn chặn làm cho mỗi một bước đi của nàng đều khó khăn không thôi, nàng dừng hết toàn lực cố nén chạy trở về nhà Đông viện thế tử, thẳng tiến vào trong phòng ngủ của thế tử.

Bởi vì thế tử điện hạ mới nếm thử tìиɧ ɖu͙©, rất là không tốt, chưa cắm vào đã vội vàng tiết ra.

Mà toàn thân Khang Ngọc Nghi dục hỏa khó tiêu, chỉ có thể cưỡi lên mặt thế tử, đạt được cao trào ở trong miệng của hắn...

Cho đến giờ ngọ ngày hôm sau, Khang Ngọc Nghi tỉnh lại đã chịu đựng khó chịu đầy người, đứng dậy đi tìm Chu thị mẹ mình.

Nhìn thấy thần sắc mẫu thân không có bất kỳ dị thường nào, Khang Ngọc Nghi vẫn còn cảm thấy may mắn trong lòng, "Mẹ, hôm qua là mẹ bảo Tịnh Nghi đi tìm con sao?"

"Đúng vậy à, là mẹ bảo con bé đi." Chu thị trả lời không cần nghĩ ngợi.

"Vậy, chuyện biểu công tử... Cũng là mẹ sắp xếp sao?" Khang Ngọc Nghi nắm chặt hai tay, móng tay lâm thật sâu vào lòng bàn tay.

Chu thị nhớ lại một lát, cũng nhẹ gật đầu, "Đúng vậy, biểu công tử làm người không tệ, đối xử với những người hầu như chúng ta cũng rất gần gũi."

"Con sao lại có cái bộ dáng này..." Chu thị đánh giá con gái một phen, như là nhớ tới cái gì, mừng rỡ hỏi: "Vậy là hôm qua việc đã thành?"

Cả trái tim Khang Ngọc Nghi giống như ngâm vào trong nước đá

Nhớ lại hôm qua sau khi bị lừa uống thuốc, chịu đựng tất cả tra tấn, trong lúc nhất thời bi phẫn với uất ức mãnh liệt cả trái tim, quay người chạy ra ngoài.

————