**Mặc Mặc: Cảm ơn bạn mi nghi đã tiếp tục đề cử cho truyện nhé!
Ở phía Đông Bắc của Hoàng Thành có một tiểu viện tứ tiến**.
**Tứ tiến: Có 4 lối vào
Thái giám trong cung tới thăm hỏi trong đêm, để đưa thϊếp mời cho Khang phụ với Chu thị ngày mai tới tiệc thánh thọ của Thái hoàng thái hậu.
Tiểu viện này vốn thuộc về một gia đình quan lại tầm trung, trong thời kỳ Vĩnh Phong bởi vì liên quan đến một vụ án làm rối loạn kỷ cương trong một kỳ thi cử mà bị tịch thu nhà.
Năm Nguyên Hi đầu tiên, Tân Đế kế vị, sắc phong thị thϊếp Khang thị làm Quý phi, còn giải thoát cả nhà Khang thị khỏi nô tịch.
Hoàng Đế còn đặc biệt phong cho cha đẻ của Quý phi là Khang Đại Hải một cái chức suông Ngũ phẩm công bộ viên ngoại lang, còn ban thưởng cho tòa trạch viện này.
Chức Ngũ phẩm mỗi năm có năm trăm lượng bổng lộc, đủ để cho hai vợ chồng Khang phụ và Chu thị cuộc sống tự tại trong kinh thành rồi.
Lúc trước lúc vẫn còn ở phủ Tần Vương, tổng tiền tiêu hàng tháng của một nhà ba người cũng không hơn mười lượng bạc, một năm cũng tích lũy không được bao nhiêu tiền.
Khang Đại Hải người cũng như tên, lòng rộng thân béo, mấy năm gần đây nhờ con gái thoát khỏi nô tịch mà cả ngày nhàn rỗi không có việc gì, càng trở nên phát tướng.
Khi còn trẻ hắn lại từng có bộ dáng thư sinh mặt ngọc, ngũ quan cũng coi là đàng hoàng, làn da thì phơi nắng như thế nào cũng không đen, thậm chí cho tới bây giờ vẫn còn trắng nõn hơn rất nhiều so với thê tử Chu thị.
Điểm ấy thì Khang Ngọc Nghi theo cha, sinh ra một thân da thịt trắng nõn như tuyết.
Khang Ngọc Nghi có có dung mạo tiên tử xinh đẹp động lòng người như thế, chính là vị chọn được lợi thế của cả cha lẫn mẹ.
Từ khi Khang Ngọc Nghi vào cung được phong Quý phi đến nay, Khang phụ với Chu thị đã rất nhiều năm chưa được gặp con gái.
Các yến hội lớn nhỏ trong cung trước đây hai vợ chồng họ cũng chưa từng có tư cách tham gia.
Mà mấy năm qua Chu thị nhiều lần đưa lên thϊếp mời tới trong cung, cầu kiến Quý phi, nhưng mỗi lần Khang Ngọc Nghi đều từ chốt gặp.
Bây giờ may mắn có thể tham gia tiệc thánh thọ của Thái hoàng thái hậu, hai vợ chồng kích động muôn phần.
Bên kia, bên trong phòng ngủ của Lộ Hoa Cung.
Cuối tháng năm, Kinh Thành đã nóng bức như một cái l*иg hấp lớn, cũng may trong Lộ Hoa Cung không thiếu nhất chính là chậu băng, túi đá, đến cả trong không khí cũng lộ ra từng trận mát mẻ.
Bởi vì thân thể Khang quý phi sợ nóng, mùa hè dễ mỏi mệt chán ăn, còn trở nên đặc biệt khó tính, vậy nên trong cung thì Lộ Hoa Cung được phân nhiều băng nhất.
Khang Ngọc Nghi vừa nghĩ tới ngày mai có thể nhìn thấy cha mẹ của mình, lòng tràn đầy kích động không thôi, đến cả cảm giác khẩn trương khi ngủ cùng một giường với Hoàng Đế cũng không còn nữa.
Con mắt hạnh xinh đẹp của nàng đảo một vòng, hỏi dò: "Xin hỏi bệ hạ, tiệc thánh thọ ngày mai, cha mẹ nô tỳ cũng sẽ vào cung, có thật không vậy?"
Hoàng Đế cau mày kiếm: "Chớ lại tự xưng nô tỳ, nàng đường đường là Quý phi, nếu để người ngoài nghe được sẽ nghĩ gì về nàng chứ."
Khang Ngọc Nghi khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt mờ mịt.
"Ở trước mặt trẫm, nàng nên tự xưng "Thần thϊếp" ." Hoàng Đế thấp giọng hướng dẫn từng bước, "Còn có, nàng là chủ của một Cung, ở trước mặt người ngoài, phải tự xưng "Bổn cung "."
Hoàng Đế nhìn khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ của nàng lộ ra biểu lộ ngây thơ vô tội, đáy mắt hiện lên ánh cười.
Hắn hiếm có khi kiên nhẫn như thế, việc nhỏ này cũng dạy bảo từng li từng tí.
"Được rồi, bệ hạ, thần... Cha mẹ thần thϊếp ngày mai sẽ vào cung sao?" Khang Ngọc Nghi chưa nhận được đáp án thì chưa bỏ qua.
"Sẽ, trong cung đã phái người đưa thϊếp mời rồi." Hoàng Đế rốt cuộc trả lời câu hỏi của nàng.
Hoàng Đế nhớ thường ngày nàng cũng không muốn tiếp kiến cha mẹ, nhưng hắn cũng chưa từng hỏi đến nguyên nhân. Bây giờ nàng chờ đợi được gặp cha mẹ như vậy, làm cho hắn có chút ngoài ý muốn.
Dạ minh châu khảm đầu giường cùng ánh nến đan vào nhau, cặp mắt hạnh tràn đầy vui sướиɠ của Khang Ngọc Nghi như ẩn đầy sao trời.
Một đôi lúm đồng tiền nhẹ nhàng nơi khóe miệng, như dấu mật, vừa ngọt ngào lại mềm mại, như đang mê hoặc người tới mυ'ŧ một cái.
Tối nay vốn Hoàng Đế không có ý định làm gì, thực tế bây giờ nàng đã quên đi chuyện lúc trước, tâm trí cũng không được đầy đủ.
Nhưng nàng rõ ràng chính là Quý phi của hắn, là nữ nhân duy nhất của hắn, cho dù có hôn vài cái, cũng có gì không được chứ?
Ánh mắt Hoàng Đế khẽ nhúc nhích, cúi đầu hôn lúm đồng tiền bên khóe môi nàng một cái.
"A..." Khang Ngọc Nghi bị động tác đột ngột của hắn dọa sợ, lên tiếng hô lên.
Hoàng Đế thừa dịp nàng há miệng, ngậm lấy cánh môi mềm non của nàng, bàn tay không quên bưng cái ót nàng cẩn thận che chở, để tránh lại bị va phải đầu như lần trước.
Môi lưỡi cọ xát, lại cạy mở hàm răng nàng, tiến vào triền miên với cái lưỡi đinh hương của nàng, không ngừng mυ'ŧ vào, hấp thu nước bọt hương vị ngọt ngào trong miệng nàng.
Cũng không bao lâu, Khang Ngọc Nghi dần dần cảm giác thở không ra hơi, môi lưỡi cũng bị hắn ăn đến thấy đau rồi, vô thức đẩy vài cái lên l*иg ngực cứng rắn của hắn.
Lúc này Hoàng Đế mới buông lỏng nàng ra, rủ mắt xuống nhìn lên, chỉ thấy vẻ mặt nàng tràn đầy ửng hồng, môi anh đào bị hôn đỏ lên phát sưng, cách quần áo ngủ mỏng manh có thể thấy hai luồng ngực sữa của nàng đang không ngừng phập phồng theo thở dốc.
Làn da ngọc của nàng còn trắng nõn hơn cả tuyết, một gương mặt trứng ngỗng mượt mà lại vừa đủ, giờ phút này hai gò má nhiễm lên rặng mây đỏ, lúc xấu hổ trừng người con mắt hạnh mở tròn cực lớn, như chứa nước hồ thu, thật là mê hoặc vô cùng.
Trong nháy mắt Hoàng Đế hôn lên nàng, dưới thân sớm đã cực kỳ cứng rắn, nhưng nghĩ đến sáng sớm ngày mai phải khai tiệc thánh thọ, chỉ có thể điều chỉnh hơi thở, cứng rắn đè xuống dục niệm đang xao động.
Sau khi Khang Ngọc Nghi ổn định lại, bỗng nhiên kinh ngạc viên dạ minh châu đầu dường sáng như ban ngày.
Bỗng nhiên trên đầu truyền đến từng trận đau đớn rất nhỏ, trước mắt không ngừng có chút ký ức hiện lên giống như đèn kéo quân.
Không biết tự lúc nào, con mắt hạnh long lanh của nàng bỗng nhiên chứa đầy ánh nước, đôi mi thanh tú hơi hơi nhăn lên.