Khang Ngọc Nghi nhất thời suy nghĩ bất định, liền ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Đế cao hơn rất nhiều so với nàng, mắt hạnh xinh đẹp chớp chớp, hy vọng hắn nói cái gì đó.
Hoàng Đế căn bản nghĩ không ra con gái của đại trưởng công chúa hình dạng thế nào, chỉ nhớ rõ nàng là cháu gái của thủ phụ Nội các Bùi Minh.
Tuy nói là biểu muội ruột của hắn, nhưng từ nhỏ hắn đã thích múa đao múa thương, nghiên cứu lịch sử binh pháp, căn bản không có thời gian rảnh rỗi tiếp xúc với đám hoàng thân quốc thích này.
Ngẫu nhiên gặp trến yến tiệc không thể không tới, hắn cũng căn bản không để ở trong lòng.
Bùi thị tới Lộ Hoa Cung là muốn vấn an quý phi, hắn vốn không nên hỏi đến, từ trước đến nay hắn không kiên nhẫn những thứ này nhất.
Nhưng bây giờ quý phi của hắn tự mình nhận mới mười sáu tuổi, hiện nay càng ngơ ngác nhìn qua hắn, chờ hắn nghĩ kế cho nàng.
Không thể không nói, Hoàng Đế nhìn bộ dáng nàng trong nháy mắt ngây thơ, đáy mắt hiện lên mỉm cười.
"Trẫm với quý phi chưa dùng đồ ăn sáng, làm cho nàng lui ra đi." Hoàng Đế phất phất tay, thần sắc lãnh đạm, nhìn không ra vui giận.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên sấm sét một hồi, lập tức nổi lên mưa to như trút nước, phát ra âm thanh "Rào rào".
Thời tiết cuối tháng Năm lúc nào cũng dở dở ương ương, vừa rồi còn mờ mờ, đột nhiên mây đen giăng đầy, mưa to đập xuống đất.
Bùi Ngọc Huyên đứng chờ trong mái hiên phía trước phòng ngoài, cũng không bị ướt mưa, chỉ là nghe nói thánh thượng từ chối gặp nàng, trong lòng rất là khó chịu.
Khang Ngọc Nghi thấy mưa rơi lớn như vậy, dù che ô cũng bị ướt cả người, không khỏi có chút sinh ra trắc ẩn.
Bữa tiệc thưởng sen hôm trước đại trưởng công chúa đối với nàng có chút làm khó dễ, nhưng vị tiểu thư Bùi gia này tựa hồ cũng không có cố ý nhằm vào cử động của nàng.
"Bệ hạ, không bằng vẫn gọi tiểu thư Bùi gia?" Khang Ngọc Nghi cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm.
Hoàng Đế chau lên mày kiếm, từ chối cho ý kiến.
Hắn nhớ bên trong tấu nhắc tới, vào bữa tiệc thưởng sen ngày trước đại trưởng công chúa cũng không cho quý phi sắc mặt tốt, không nghĩ tới nàng hoàn nguyện ý tiếp kiến con gái đại trưởng công chúa.
Đầy tớ nghe xong Khang Ngọc Nghi nói, liền vội vàng tiến đến truyền gọi Bùi Ngọc Huyên đi vào yết kiến.
Chờ lúc nàng đi vào bên trong tiền điện, Đế Phi hai người đã ngồi ở trên bàn hưởng dụng đồ ăn sáng phong phú rồi.
"Thần nữ Bùi thị Ngọc Huyên, thỉnh an bệ hạ, thỉnh an quý phi nương nương." Bùi Ngọc Huyên cúi người hành lễ, động tác đoan trang tiêu chuẩn.
Hoàng Đế ngoảnh mặt làm ngơ, không nhanh không chậm dùng thìa uống vào nước canh đậu xanh trong cái bát hoa văn rồng vàng.
Khang Ngọc Nghi vội vàng nói: "Miễn lễ, mau đứng lên đi."
Bữa tiệc thưởng sen ngày hôm trước Khang Ngọc Nghi còn mơ hồ giống như trong mộng, còn chưua cẩn thận nhìn tướng mạo vị con gái của đại trưởng công chúa này.
Bây giờ khoảng cách gần nhìn kỹ, ngược lại là bị kinh diễm một phen.
Bùi Ngọc Huyên với Khang Ngọc Nghi hoàn toàn là hai loại tướng mạo khác biệt, cũng được cho Hoàn mập Yến gầy, mỗi người mỗi vẻ.
Khang Ngọc Nghi là mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn, khuôn mặt mỹ lệ, tươi đẹp rực rỡ, dáng người có lồi có lõm, ngực đầy mông căng, là vưu vật trời sinh, một cái nhăn mày một nụ cười tràn đầy quyến rũ, phảng phất là đóa mẫu diễm lệ chói mắt.
Mà Bùi Ngọc Huyên thì mặt trái xoan, khuôn mặt như vẽ, tư thái mảnh mai, yếu liễu đón gió, cử chỉ nhã nhặn lịch sự, khí chất rất là xuất trần thoát tục, như là hoa phù dung nước băng thanh ngọc khiết.
Tên mụ của hai người cùng là Ngọc nhi, tướng mạo khí chất lại là khác biệt như ngày và đêm.
Hôm nay Bùi Ngọc Huyên mặc một cái váy lụa màu trắng, sợi tóc đen nhánh búi lên, vén trên đỉnh, thành búi tóc triều vân cận hương kế, bên mái cài mấy cái trâm trắng, rất là thanh lệ thoát tục, giống như tiên tử.
Dưới sự dò xét của Khang Ngọc Nghi, Bùi Ngọc Huyên cũng cực nhanh liếc qua Khang quý phi ngồi ở bên cạnh thánh thượng.
Ngọc Đại Đông trong thiên hạ chỉ có Đế Hậu mới có thể sử dụng, rõ ràng xuyên thành một sợi dây chuyền đeo trên cần cổ tuyết trắng của Khang quý phi.
Ngọc Đông vốn là vật quý hiếm thấy, ngọc Đông lớn càng là khó có được.
Một chuỗi ngọc tròn to như thế, ngọc Đại Đông hiện ra ánh vàng cứ như vậy tùy ý đeo trên cổ của nàng, Bùi Ngọc Huyên rất là giật mình.
Theo như quy định của cung đình, cho dù là hoàng hậu trong cung, trên chuỗi ngọc cũng chỉ có thể cách mỗi hai mươi bảy viện lọt vào một viên ngọc lớn, mà chuỗi ngọc có tổng cộng một trăm lẻ tám viên, ngọc lớn chỉ có thể có bốn viên.
Trên cổ Khang quý phi lại rõ ràng rất tùy tính đeo hơn mười viên ngọc Đại Đông.
Nhưng mà Khang Ngọc Nghi cũng không nhận ra chuỗi ngọc này được chế tạo từ ngọc Đại Đông, nàng chỉ cho là ngọc trai bình thường, đặt trong hộp trang điểm nhiều vô số kỳ trân dị bảo xác thực không thu hút lắm.
Vì che giấu dấu vết trên cổ đêm qua bị Hoàng Đế để lại, Khang Ngọc Nghi mới cố ý chọn lựa một phen trong hộp trang sức.
Tuy nói đã bôi thuốc mỡ và cách một đêm đã phai nhạt rất nhiều, nhưng vẫn có một dấu vết ửng đỏ nhàn nhạt.
Chuỗi vòng ngọc Đại Đông này so với các vòng cổ khác thì ngắn hơn, đeo lên vừa vặn che lại.
Bên ngoài tiếng mưa rơi dần dần nhỏ hơn, nhưng vẫn tí tách xuống mặt đất không ngừng, rơi vào trên ngói xanh lưu ly đặc thù của Lộ Hoa Cung, lại thuận theo mái cong trước điện tí tách tí tách rớt xuống.
Chỉ thấy sau khi Hoàng Đế chậm rãi dùng hết đồ ăn sáng, thấy mưa rơi nhỏ hơn, liền đứng dậy xoải bước đi ra.
Toàn bộ hành trình hắn cũng không liếc mắt nhìn qua Bùi Ngọc Huyên, cũng không nói thêm cái gì với Khang Ngọc Nghi.
Nghe bên ngoài đồn đại nhiều rồi, Bùi Ngọc Huyên còn tưởng rằng thánh thượng cỡ nào sủng ái vị Khang quý phi có được khuynh thế dung mạo này, bây giờ nhìn qua, tựa hồ cũng chẳng qua chỉ là như vậy.
Từ trước đến nay thánh thượng không hiện vui buồn, đối nhân xử thế rất là xa cách lãnh đạm, trước mặt sủng phi Khang thị trong truyền thuyết cũng vậy.
Bùi Ngọc Huyên không khỏi nghĩ đến ngôn luận viển vông mà ngày thường mẫu thân đại trưởng công chúa bàn luận, vị trí hoàng hậu trống rỗng đã lâu trong cung, nàng quả thật có cơ hội tranh một chuyến.
Kỳ thật từ các triều đại trước, cũng xuất hiện mấy vị hoàng hậu xuất thân bình dân, cung tỳ.
Nếu Khang thị thật sự được thánh tâm như vậy, lại con sinh ra hoàng trường tử, thánh thượng muốn phá lệ phong nàng là hoàng hậu căn bản không có người dám nói thêm cái gì.
Nhưng thánh thượng cuối cùng chưa phá lệ vì Khang thị, sắc lập nàng là hoàng hậu, có thể thấy được địa vị Khang thị trong lòng thánh thượng cũng không quan trọng như đồn đãi.
Sau khi Khang Ngọc Nghi dùng hết rồi đồ ăn sáng, bên ngoài tiểu cung nữ bưng một đĩa vải đỏ rực tới.
Quả vải này là cống phẩm quý hiếm sáng nay mới tiến cống lên từ phía nam, trên đường thúc ngựa không dừng, dùng đá lạnh bảo quản.
Chỉ là đường xá xa xôi, sau khi đi vào Kinh Thành vẫn hư hao không ít, chỉ còn một ít giỏ là hoàn hảo không tổn hao gì.
Khang Ngọc Nghi cũng không biết đây là trái cây gì, nhưng mà vô thức cầm lấy một quả, lại thuần thục bóc vỏ nhẹ cắn một miếng, thịt quả trắng muốt sáng long lanh, trong veo sướиɠ miệng, răng môi còn vương mùi thơm.
"Quý phi nương nương, quả vải này sáng nay mới đến Kinh Thành, thánh thượng biết được người luôn luôn thích ăn, cho nên ra lệnh cho người đưa tới Lộ Hoa Cung chúng ta hơn phân nửa."
Tử Tô cố ý dùng giọng điệu dương dương đắc ý, muốn mượn chuyện này kí©ɧ ŧɧí©ɧ Bùi Ngọc Huyên.
Chỉ là Bùi Ngọc Huyên rất bình tĩnh, cũng không có biểu lộ sắc mặt khác thường nào.
Bùi Ngọc Huyên mỉm cười yếu ớt nói: "Khởi bẩm quý phi nương nương, hôm nay thần nữ đến đây là vì bữa tiệc thánh thọ của Thái hoàng thái hậu ngày mai."
Nàng hơi dừng một chút, "Tuy rằng phẩm cấp cha mẹ quý phi nương nương chưa đủ, nhưng Thái hoàng thái hậu nhớ người có công lao sinh ra hoàng trường tử, vì vậy đặc biệt khai ân đồng ý cho phép cha mẹ nương nương người tham gia bữa tiệc."
Sau khi Khang Ngọc Nghi được Phong quý phi ở triều đại Nguyên Hi, cha mẹ của nàng cũng thoát khỏi nô tịch.
Nhưng cha Khang Đại Hải chỉ nhận được cái chức Ngũ phẩm công bộ viên ngoại lang nhỏ bé, cũng không có phong tước khác.
Mà trong đại tiệc cung bình thường chỉ mời vương, công, hầu, bá cùng tước vị trở lên, với từ đại thần Tam phẩm trở lên mang theo người nhà tham gia.
Khang Ngọc Nghi không nghe ra châm biếm trong lời nói của nàng, nghe nói ngày mai có thể nhìn thấy cha mẹ của mình, trong lòng kích động một hồi.
Mà ở bên thư phòng Chiêu Minh Cung trong Cần Chính Điện, Hoàng Đế truyền mấy ngự y ở Thái y viện đến đây hỏi thăm.
Thái y suy tư sau một lát nói: "Vi thần nhìn thấy nhiều chỗ trong sách thuốc, đầu chịu tổn thương quá nặng, rất có thể sẽ quên đi chuyện lúc trước."
Hoàng Đế nhớ lại một đêm trước lúc tính tình nàng thay đổi, hai người đang ở trên giường liều chết triền miên, Khang Ngọc Nghi xác thực dập đầu đυ.ng đầu giường một cái.
Nhưng lúc đó hắn đã kiểm tra nàng một phen, đỉnh đầu của nàng cũng không bị dập đầu tổn thương hoặc sưng lên.
——————
Ps : Dập đầu chỉ là nguyên nhân dẫn đến, nhưng kỳ thật còn có nguyên nhân sâu xa hơn.