Ghi Chép Nhận Sủng Của Quý Phi Mất Trí Nhớ

Chương 8: Ai giả thành quý phi?

Tháng 3 năm Vĩnh Phong ba mươi mốt, ngày đầu xuân ấm áp nhưng đêm khuya còn hơi lạnh.

Trong phòng ngủ chính của thế tử Tần Vương, xuân sắc vô biên không ngừng lan tràn.

Thế tử Tần Vương vốn sớm nên đi ngủ, giờ phút này đang bị nàng thông phòng nhỏ yêu kiều xinh đẹp động lòng người ôm chặt lấy, vặn vẹo trong l*иg ngực dày rộng của hắn.

Thế tử bị động tác này của Khang Ngọc Nghi làm cho toàn thân đều cứng ngắc lại vài phần, cả người căng cứng, máu huyết khô nóng bắt đầu tán loạn ở trên thân, đến cả vành tai đều có chút đỏ lên rõ ràng.

Chỉ thấy mày kiếm hắn nhăn lại, gấp gáp giận dữ mắng mỏ: "Càn rỡ, nhanh lùi xuống cho ta."

Nói thì nói như thế, nhưng dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng vừa thô vừa to dưới người hắn đã bị câu dấn đến cứng rắn phình to.

Đầu óc Khang Ngọc Nghi hoàn toàn bị khô nóng khó nhịn trên thân thể khống chế, phối hợp kéo áo mỏng màu đen trên thân thế tử xuống.

Đây là lần đầu Khang Ngọc Nghi nhìn thấy bộ dáng nam tử toàn thân trần trụi, ngượng ngùng đến mức mặt như sắp nhỏ máu.

Vừa vặn cảm giác khô nóng với ngứa ngáy không cách nào ngăn chặn này làm cho nàng càng muốn gần sát liều thuốc giải duy nhất có thể làm cho nàng thoải mái trước mắt này.

Khang Ngọc Nghi vốn dung mạo xinh đẹp như tiên, mắt như nước thu, trong diễm lệ lộ ra vài phần hồn nhiên ngây thơ, một thân da thịt trắng nõn hơn tuyết, nõn nà như bơ, tư thái càng mềm mại đến không thể tưởng tượng nổi.

Mà một đôi vυ' mềm mại mượt mà, cọ xát l*иg ngực lửa nóng của hắn chỉ cách một cái áσ ɭóŧ mỏng manh lỏng lẻo.

Qυầи ɭóŧ Khang Ngọc Nghi đã sớm ẩm ướt không thể tưởng tượng nổi, tùy tiện nhéo một cái là có thể chảy ra nước, đính vào chỗ thẹn của nàng rất khó chịu, liền vội cởi ra.

Thế tử vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chỗ tư mật của nữ tử, hắn từ trước đến nay tự cao không thích nữ sắc càng nhìn đến không dời được mắt.

Âʍ ɦộ của Khang Ngọc Nghi non mập trắng nõn, rất là đáng yêu, bây giờ bị tìиɧ ɖu͙© khống chế sớm đã đầm đìa ánh nước, toàn bộ bắp đùi đều ướt sũng.

Không đợi hắn nhìn rõ ràng, Khang Ngọc Nghi mãnh liệt như lửa cưỡi lên trên vùng bụng tám khối cơ rắn chắc của hắn, ý đồ làm theo nữ chính trong đông cung đồ nuốt dươиɠ ѵậŧ vào.

Nhưng bất kể xuống ngồi thế nào nàng cũng nhắm không chuẩn vị trí, căn bản không cách nào nuốt vào quái vật khổng lồ vô cùng cứng rắn của hắn.

Hai người chưa từng có bất kỳ kinh nghiệm giường chiếu nào, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Khang Ngọc Nghi gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, con mắt hạnh mê ly mờ mịt rất là vô tội nhìn lên người duy nhất có thể giải cứu nàng trước mắt.

Trong lòng thế tử khẽ run, chỉ có thể dùng côn ŧᏂịŧ không có kết cấu gì đưa đẩy trong bắp đùi nàng.

Đỉnh qυყ đầυ to như trứng gà tràn ra dịch thể trong suốt, không ngừng cọ xát cửa huyệt ướt sũng của Khang Ngọc Nghi, thỉnh thoảng đâm vào đài hoa mẫn cảm sưng đỏ.

Rút cuộc là một xử nam không hề có kinh nghiệm, thậm chí còn chưa chính thức cắm vào trong huyệt mềm giao hợp, thế tử đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến eo run lên, mãnh liệt một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đặc trắng tinh.

Con mắt hạnh mờ mịt của Khang Ngọc Nghi hơi hơi ửng hồng, khô nóng ngứa ngáy trên người còn chưa giải, ngược lại càng mãnh liệt hơn.

Nàng chợt nhớ tới đám ma ma lúc trước "Vỡ lòng" cho nàng, cho nàng học tập rất nhiều loại tư thế khác trong đông cung đồ.

Thừa dịp thế tử còn đang trong dư vị tiết dương tinh, Khang Ngọc Nghi giơ bờ mông đẫy đà lên cưỡi trên mặt hắn, rồi lại khó nhịn bắt đầu vặn vẹo, tìm cách giảm bớt xao động đầy người.

Chỗ riêng tư của Khang Ngọc Nghi cũng không cái mùi vị gì khác thường, ngược lại có một hương vị ngọt ngào cực nhạt, thế tử từ trước đến nay tự khắc chế sau khi bị cưỡi lên mặt lại vô thức há mồm hít một hơi.

"A... Thật thoải mái..." Khang Ngọc Nghi kiều mị ướŧ áŧ hừ ngâm, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khi đài hoa mẫn cảm sưng to bị mυ'ŧ vào làm cho da đầu nàng run lên.

Nàng tiếp tục uốn éo người, vặn vẹo trên môi mỏng với mũi cao của thế tử, bộ ngực sữa sung mãn theo động tác của nàng không ngừng lắc lư.

Dịch thể vốn dồi dào càng phun ra từng dòng lớn, thuận theo cái cằm thế tử chảy xuôi đến trên cổ.

Thế tử bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến máu nóng sôi trào toàn thân, dươиɠ ѵậŧ lớn vừa mới tiết ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc lần nữa chổng lên, cứng rắn như đá.

Hắn đảo khách thành chủ, nhanh tay lẹ mắt ôm lấy nàng nhập áp dưới người mình, dùng cây gậy thịt sưng to cứng rắn chà xát giữa đùi nàng giống như vừa rồi.

Dựa vào ánh nến hơi yếu, thế tử rốt cuộc dùng ngón trỏ thô ráp dò tìm đến cửa huyệt chặt chẽ đến hầu như không thể nhận ra của nàng, thúc hông ý đồ đưa dươиɠ ѵậŧ lớn đi vào.

"A... Đau quá... Đừng..." Mới chậm rãi vào cái đầu, Khang Ngọc Nghi đã đau đến lên tiếng hô, đôi mi thanh tú cau lại, chóp mũi đỏ lên.

Mặc dù thế tử đã tiết qua một lần, nhưng đây mới là lần đầu tiên hắn thực sự cắm vào trong huyệt mềm chặt chẽ ấm áp.

Tuy chỉ vào cái đầu cũng đã làm cho hắn sảng khoái đến da đầu run lên, bùng nổ mạnh mẽ.

... ...

Giữa giường gỗ tử đàn trong phòng ngủ Lộ Hoa Cung.

Hoàng Đế ngủ ở bên người Khang Ngọc Nghi nghe được nàng thở nhẹ rêи ɾỉ nhăn nhó xao động, vốn là người ngủ không sâu giấc, chỉ cần một chút tiếng động nhỏ hắn đã bừng tỉnh.

Huống chi là tiếng thở gấp hừ ngâm trêu chọc lòng người như vậy cảu Khang Ngọc Nghi.

Hắn vô thức thò tay dò xét Khang Ngọc Nghi huyệt mềm bị cảnh trong mơ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tuôn ra từng dòng lớn mật dịch, dùng ngón tay cắt tỉa gọn gàng qua lại vỗ về chơi đùa mấy cái.

Lập tức ép người xuống, quen thuộc cởi bỏ qυầи ɭóŧ đã bị thấm ướt của nàng, há mồm nặng nề ngậm lấy, mυ'ŧ vào liếʍ láp đài hoa mềm non ngon miệng...

"A... Đừng..." Khang Ngọc Nghi bị đầu lưỡi linh hoạt của hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tỉnh lại từ trong mộng, lại bị hình ảnh còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn so với trong mộng rung động mãnh liệt.

Thấy nàng tỉnh lại, Hoàng Đế lại dùng hàm răng khẽ cắn xuống đài hoa nhỏ sưng đỏ đến phát run của nàng.

Ngón trỏ thon dài liền một mạch cắm vào trong huyệt mềm sớm đã ướŧ áŧ đến mức tận cùng của nàng, cong đầu ngón tay lên sờ sờ huyệt thịt mẫn cảm mềm non.

Thấy nàng vẫn đang ngây ngốc giống với đêm qua, Hoàng Đế cố ý thừa dịp nàng mẫn cảm mất định hướng thăm dò một phen.

"Ngươi là người phương nào, vì sao giả trang quý phi?" Hắn điều chỉnh hơi thở, cưỡng ép đè xuống sự xao động của du͙© vọиɠ.

Hoàng Đế còn chưa đến mức hoa mắt ù tai đến cả người bên gối cũng nhận không ra, còn là nữ nhân duy nhất mấy năm qua hàng đêm bị hắn yêu thương đổ vào.

Ép hỏi như vậy đều chỉ là vì làm cho nàng chủ động nói ra lý do ngày gần đây tính tình này thay đổi cực lớn như vậy mà thôi.

Nhưng mà Khang Ngọc Nghi rất chột dạ, nước xuân dưới thân còn chưa dừng lại, ánh nước trong cặp mắt hạnh đã nháy mắt rơi như mưa.

Nàng khẽ nhếch môi anh đào, không biết nên giải thích như thế nào, nàng đúng là Khang Ngọc Nghi, nhưng lại không phải của Khang quý phi của hắn...