Ghi Chép Nhận Sủng Của Quý Phi Mất Trí Nhớ

Chương 9: Thẳng thắn được khoan dung, chống lại sẽ nghiêm trị

Vẻ kiều diễm bên trong phòng ngủ lúc trước lập tức tan thành mây khói.

Giờ phút này trên người Hoàng Đế chỉ mặc một bộ quần áo trong màu trắng bạc, quanh thân khí vũ hiên ngang, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt tuấn tú và cường tráng.

"Nô... Ta không phải giả trang, ta chính là Khang Ngọc Nghi..." cái đầu nhỏ của Khang Ngọc Nghi rủ xuống càng thấp hơn, thanh âm tựa như muỗi nhỏ giọng nói.

Nàng vẫn ôm tâm lý may mắn, không muốn trực tiếp giải thích nàng không phải Khang quý phi nguyên bản.

Hoàng Đế cười xùy một tiếng, rút ngón tay đang chọc ở trong huyệt ẩm trượt của nàng ra, dẫn theo một sợi tơ bạc mập mờ.

Hắn ung dung dùng cái qυầи ɭóŧ bị ném ở một bên của nàng chà lau hết nước đọng đầy tay.

Khang Ngọc Nghi nhẹ nhàng thở ra, còn cho là mình nhẹ nhõm hóa giải nguy cơ lần này rồi.

Vừa vặn phía dưới truyền đến một hồi hư không khó nhịn, vừa mới trải qua mộng cảnh với kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân thể vừa rồi, toàn thân Khang Ngọc Nghi dấy lên cảm giác nóng nực lạ lẫm, làm cho nàng vừa thẹn vừa giận.

Trước đêm nàng ngủ một giấc tỉnh dậy thì đã ở Hoàng Cung, là đêm ba mươi năm Vĩnh Phong ba mươi năm, đêm hôm đó nàng vốn trở về tiểu viện của Khang Gia ở phía Tây phủ Tần Vương để đón lễ mừng năm mới.

Thế nhưng là sau khi nàng với mẫu thân Chu thị tranh chấp nàng đã sớm chạy trở về nhà phía Đông của thế tử điện hạ.

Thức dậy thì vô duyên vô cớ đi vào trong hoàng cung, đã thành quý phi nương nương, thậm chí còn vì thế tử Tần Vương cũng chính là thánh thượng bây giờ sinh ra một đứa bé...

Mà tình cảnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ vừa rồi mơ tới, rõ ràng không người nhắc nhở, nàng lại chẳng biết tại sao biết rất rõ, đó là đêm tháng ba, năm Vĩnh Phong ba mươi mốt.

Ngắn ngủn ba tháng nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng căn bản không cách nào tưởng tượng tại sao mình sẽ to gan lớn mật cưỡi trên khuôn mặt lạnh lùng của thế tử điện hạ vào đêm đầu tiên...

Nghĩ đi nghĩ lại đầu nàng đau đớn một hồi, lông mày xinh đẹp tuyệt trần hơi hơi nhăn lên.

Hoàng Đế vốn định nhẫn nại chờ nàng thẳng thắn, thấy khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ như hoa đào vốn trướng đến đỏ bừng, sau đó lại đột nhiên phát xanh trắng bệch.

Hắn phút chốc duỗi bàn tay ra nắm lấy cái cổ trắng ngọc hết sức nhỏ yếu cảu nàng, như tùy thời sẽ ra sức siết nàng đến hít thở không thông mà chết.

Kỳ thật lực tay Hoàng Đế căn bản không đủ để làm cho nàng hoàn toàn không cách nào hô hấp, nhưng lực lượng ẩn nấp cũng rất uy hϊếp người, dọa Khang Ngọc Nghi sợ tới mức toàn thân run rẩy.

"Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự thì nghiêm trị, nàng có hiểu không?"

Hoàng Đế híp hai con ngươi lại, nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt của nàng, không muốn bỏ qua mỗi một chớp mắt thần sắc biến hóa của nàng.

Khang Ngọc Nghi thông qua giấc mộng vừa rồi đã loáng thoáng suy đoán bản thân ngủ một giấc tỉnh lại đi tới nhiều năm sau rồi, thế nhưng là lại không biết nên giải thích như thế nào.

Vạn nhất thánh thượng bởi vì nàng đang cố làm ra vẻ huyền bí, lừa bịp quân vương, cũng hoặc bởi vì nàng là trúng tà rồi, phải làm như thế nào cho phải?

Nhưng nếu không thẳng thắn, bàn tay đang giam cầm cái cổ yếu ớt của nàng cũng giống như tùy thời sẽ dùng sức nhẹ nhõm kết thúc cái mạng nhỏ của nàng.

Trước mắt Khang Ngọc Nghi như xuất hiện hai con đường, một cái tiến về núi đao, một cái khác nối thẳng biển lửa, tóm lại không có đường sống có thể đi!

Cân nhắc một lúc lâu, Khang Ngọc Nghi phát hiện trong đôi mắt thâm sâu không thấy đáy của nam nhân trước mắt nhiều hơn vài tia không kiên nhẫn, đáy lòng không khỏi đổi bối rối vài phần.

"Thánh thượng tha mạng! Nô tỳ đúng thực là Ngọc Nghi Khang thị, là con gái của Khang Đại Hải quản sự phủ Tần Vương! Nô tỳ cũng không biết chuyện gì xảy ra, sau khi ngủ một giấc vào đêm ba mươi năm Vĩnh Phong ba mươi năm, thức dậy thì đã ở trong hoàng cung rồi..." Tiếng nói mang theo giọng mũi dày đặc.

Lại vội vàng bổ sung: "Thánh thượng minh giám, nô tỳ thật sự không biết là chuyện gì xảy ra, nô tỳ không dám khi quân, cầu thánh thượng tha mạng!"

Lại thấy nàng một bộ muốn khóc không khóc mà cầu xin tha thứ, đôi mắt mờ mịt sương mù, Hoàng Đế chỉ cảm thấy ngực khó chịu giống như bị đánh một quyền.

Cảm nhận được bàn tay trên cổ hơi thả lỏng chút ít, trái tim nhảy lên cao của Khang Ngọc Nghi cũng buông xuống một ít, nhưng vẫn cảnh giác như thế, sợ nói sai cái gì làm hắn lại nổi lên sát tâm.

"Nàng nói tỉ mỉ, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì." Hoàng Đế nhíu lông mày âm thanh lạnh lùng nói, nghe không xuất ra hắn tin hay không tin giải thích của nàng.

Động tác trên tay mặc dù nới lỏng, nhưng cũng không buông, giống như treo cao Khang Ngọc Nghi trên đầu lưỡi dao sắc bén.

"Nô tỳ cũng không biết, nô tỳ vốn là người hầu trong phòng Vương Phi nương nương, hơn một tháng trước Vương Phi nương nương sắp xếp cho nô tỳ vào Đông viện làm..." Bốn chữ nha đầu thông phòng, Khang Ngọc Nghi có chút nói không nên lời.

"Nhưng người căn bản không cho phép nô tỳ tới gần, nô tỳ liền một mực an phận thủ thường ở bên trong nhà kề, cũng không dám xuất hiện trước mắt người." Khang Ngọc Nghi cẩn thận từng li từng tí nói.

Nhắc đến chuyện bảy năm trước, con mắt thâm sâu như mực của Hoàng Đế cực nhanh hiện lên một tia không được tự nhiên.

Lúc nàng mới vào Đông viện đến đây vấn an, mặc cái váy phấn hồng, trên búi tóc cài một đóa phù dung, trước mặt thoa phấn trắng nhạt, trán dính hoa điền đẹp đẽ.

Hắn chỉ liếc một cái, không cách nào điều khiển tự động bị dung mạo xinh đẹp như mẫu đơn của nàng kinh diễm.

Cũng không phải là chưa từng gặp nữ tử có thể sánh vai so sánh cùng dung mạo của nàng, nhưng hắn cũng chưa từng sinh ra qua bất luận tâm tình dư thừa gì, cho tới bây giờ hoàn toàn bình tĩnh.

Vậy mà lần đầu thấy nàng, trong lòng tuôn ra rung động lạ lẫm.

Trong đêm cùng ngày thậm chí bởi vì nàng mà xuất tinh trong mơ.

Hắn rất chán ghét loại cảm giác bị tìиɧ ɖu͙© khống chế tâm trí này, nên cũng không cho nàng tới gần, thậm chí lúc ngẫu nhiên gặp gỡ cũng tận lực lạnh lùng bỏ qua.

Thấy hắn không nói, Khang Ngọc Nghi lại có chút ít nóng nảy.

"Thánh thượng minh giám! Nô tỳ thật không phải là giả làm quý phi! Nô tỳ chính là Khang Ngọc Nghi mười sáu tuổi, chỉ là không biết vì sao đột nhiên đi tới nơi này..." Khang Ngọc Nghi nói rồi khóc ra tiếng, nước mắt chảy ròng ròng.

Nàng cũng không muốn như vậy, nàng cũng không biết vì sao thức dậy, hết thảy cũng thay đổi.

Trong lòng Hoàng Đế xiết chặt, thần sắc bỗng dưng nhiều thêm vài phần tối nghĩa không rõ.

Đáy lòng lại tin thêm vài phần nàng nói, nhưng không ủng hộ lời nàng, cái gì mà thức dậy đã từ năm Vĩnh Phong ba mươi năm đi tới nhiều năm sau.

Hoàng Đế buông bàn tay kiềm chế cái cổ trắng nõn của nàng xuống.

Rõ ràng hắn hoàn toàn không dùng mấy sức lực, trên cần cổ trắng nõn nhỏ nhắn vẫn để lại một màu đỏ chướng mắt.

Khang Ngọc Nghi da thịt mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve cũng lưu lại dấu vết, huống chi hắn quanh năm tập võ, bàn tay trải rộng vết chai.

Hoàng Đế lấy thuốc mỡ chuẩn bị sẵn ở đầu tủ giường ra, lấy một ít bôi lên vết đỏ trên cổ nàng, cùng sử dụng đầu ngón tay dịu dàng vuốt vuốt.

Hắn chưa bao giờ tin bất luận câu chuyện quỷ thần gì, chắc chắc mọi chuyện đều có nguyên nhân mới s như thế, nếu như không thể hỏi ra chuyện gì khác từ chỗ nàng, cũng chỉ có thể ra tay theo phương diện khác đi điều tra.

Sáng sớm hôm sau, Khang Ngọc Nghi không biết lại mơ thấy cái gì, thỉnh thoảng phát ra tiếng khóc nhỏ tựa như mèo kêu.

Hoàng Đế ngủ không sâu, vả lại bình thường đã là canh giờ hắn tảo triều xử lý chính sự, lúc này đây nàng vặn vẹo nói mớ, hắn đã tỉnh lại trong nháy mắt.

Hoàng Đế vô thức ôm người trong ngực chặt thêm vài phần, lại dịu dàng hôn lên mái đầu nàng, ý đồ trấn an nàng trong ác mộng.

Khang Ngọc Nghi vốn vẫn còn nửa mê nửa tỉnh ngược lại bị động tác đột ngột của hắn đánh thức.

Tuy nói đêm qua coi như là nói ra hết, nhưng Khang Ngọc Nghi vẫn lòng còn sợ hãi với cưỡng bức chất vấn đêm qua của hắn, hiện nay ở trong lòng của hắn cứng ngắc một cử động nhỏ cũng không dám.

Thấy nàng hoàn toàn tỉnh, Hoàng Đế liền ngồi dậy.

Hôm nay vừa đúng là ngày nghỉ mỗi tháng, cũng không có tảo triều.

Vào ngày thường, mặc dù không vào triều sớm, Hoàng Đế cũng dậy thật sớm tới Cần Chính Điện ở Chiêu Minh Cung xử lý tấu chương.

Nhưng qua chuyện đêm qua, Khang Ngọc Nghi bị dọa đến cả đêm đã ác mộng mấy lần, trong miệng vẫn luôn nói mớ "Đừng gϊếŧ ta", "Thánh thượng tha mạng".

Hoàng Đế đành phải không ngừng khẽ vuốt phía sau lưng của nàng an ủi nàng đang chìm vào ác mộng.

Hôm nay lại là ngày nghỉ, hắn cũng ở lại, đợi đến lúc nàng tỉnh.

Hai người đứng dậy rửa mặt xong, đang muốn tiến về tiền điện dùng đồ ăn sáng.

Đại thái giám Trần Tiến Bảo đột nhiên bước nhanh đi tới, kính cẩn bẩm báo: "Bệ hạ, quý phi nương nương, tiểu thư Bùi gia - con gái của đại trưởng công chúa đến đây vấn an, đang hầu bên ngoài tiền điện, cần phải truyền gọi không?"

Khang Ngọc Nghi sửng sốt một chút, nàng còn nhớ rõ ngày hôm trước trong bữa tiệc thưởng sen, đại trưởng công chúa không thêm che giấu nhằm vào với chán ghét đối với nàng.

Con gái của đại trưởng công chúa vì sao đột nhiên lại tới?

Bởi vì Bùi Ngọc Huyên là cháu gái nhà ngoại ruột thịt duy nhất của Thái hoàng thái hậu, mà hậu cung thánh thượng không có tác dụng, rất nhiều cung điện đều trống không, vì vậy Bùi Ngọc Huyên thường xuyên vào cung ở, giải buồn cho Thái hoàng thái hậu.

Bùi Ngọc Huyên từ lúc cập kê đã có tiếng là đệ nhất mỹ nhân Kinh Thành, tổ phụ là Bùi Minh thủ phụ của Nội Các, phụ thân là Lễ bộ tả thị lang, mẫu thân lại là đại trưởng công chúa đương cô của kim thánh thượng.

Chẳng trách đại trưởng công chúa nhất định phải để con gái ngồi trên Phượng vị.

Dù sao bất luận gia thế hoặc tài mạo, phóng mắt cả tòa Kinh Thành cũng không có lựa chọn thích hợp nào hơn so với nàng.

Tử Tô sau lưng Khang Ngọc Nghi âm thầm nói thầm trong lòng, cũng không biết tiểu thư Bùi gia có âm mưu gì, hết lần này tới lần khác chọn thời gian thánh thượng nghỉ tảo triều ở lại Lộ Hoa Cung, sáng sớm đến đây vấn an.

——————