Tôi đã ở đây được ba tháng, rất dễ chịu. Bọn trẻ không còn xa lạ với tôi nữa, khi học xong thường ghé qua mua quà vặt. Nhìn bọn chúng đùa nghịch làm cuộc sống của tôi sinh động hơn, bất giác gọi nhớ về anh. Tôi từng vẽ nên giấc mơ nho nhỏ, anh chấp nhận tôi, chúng tôi sống hạnh phúc bên nhau, nhận nuôi một đứa trẻ, cùng nhau nuôi dưỡng chăm sóc, cùng nhau già đi. Chỉ có điều người thực hiện giấc mơ đó sẽ là một người khác, không phải tôi, dù trong quá khứ, hiện tại hay tương lai tôi vẫn không phải là một lựa chọn của anh. Nghĩ vậy lại nao nao buồn, nhưng không sao, dù sao anh vẫn sẽ hạnh phúc mà.
Nhà bố mẹ tôi cách cửa hàng một đoạn, cuối tuần tôi thường đóng cửa sớm về ăn cơm với họ. Gần đây họ hay tìm mấy bài thuốc dân gian tốt cho sức khoẻ của tôi. Hàng xóm biết tôi bệnh nên hỏi han giúp đỡ ít nhiều. Tôi thấy ấm áp lắm, chỉ là nếu từ anh thì sẽ hạnh phúc hơn. "Không được quá tham lam, phải hài lòng với hiện tại", tôi tự nhủ với mình như vậy.
Một chiều cuối tuần, tôi chuẩn bị đóng cửa hàng thì một vị khách lạ xuất hiện. Tôi không ngờ anh sẽ đến đây, cứ ngỡ mình đang mơ. Anh gầy đi, da sạm hơn, cằm lún phún râu. Tôi đứng trân trối nhìn anh, không biết phải làm thế nào. Anh ôm chặt tôi vào lòng. Đến lúc này tôi không kìm nén được nữa, nỗi nhớ nhung bao ngày qua nổ tung, tôi ôm lấy anh khóc nức nở, tham lam hít hà mùi hương của anh, ghì chặt lấy từng tấc da thịt của anh. Anh ở đây rồi, là thật, không phải mơ.
Anh nói nhận ra tình cảm của mình trong thời gian thiếu vắng tôi, rằng tôi cướp mất tim anh, giờ tôi phải chịu trách nhiệm. Anh nói anh xin nghỉ làm, nói chuyện với bố mẹ anh, ban đầu họ kịch liệt phản đối nhưng trước sự cứng đầu của anh họ cũng phải đầu hàng, giờ sự quan tâm đều dồn hết lên em trai anh. Anh nói nhiều lắm, tôi chỉ biết ôm anh mà khóc.
- Anh yêu em.
Tôi vỡ oà trong hạnh phúc. Ba từ thôi, ba từ đơn giản từ miệng anh nói ra sao lại ngọt ngào đến vậy. Anh ở đây rồi, anh là của riêng mình tôi, một mình tôi thôi.
Anh chuyển đến sống ở cửa hàng với tôi, có hơi chật chội. Hàng xóm và bọn trẻ quen dần với sự xuất hiện của anh, cũng có lời bán tán đấy, không sao, chúng tôi sống đâu phải vì họ. Tôi thưa chuyện với bố mẹ, ban đầu họ không vui, dần dà sự chân thành của anh khiến họ coi anh như người con trai thứ hai trong gia đình.
Lúc nào cũng có nhau, quan tâm chăm sóc lẫn nhau. Anh rất hay nói yêu tôi, dù đã nghe nhiều lần tôi vẫn như chìm trong hũ mật ngọt ngào. Tôi thì rất ít khi nói yêu anh, lần nào nói được mặt mũi cũng đỏ lựng lên, anh chỉ cười cười ôm hôn tôi thật sâu đến khi cả hai không thở nổi. Cuối tuần chúng tôi sẽ về nhà bố mẹ tôi ăn cơm, thỉnh thoảng sẽ đi thăm bố mẹ anh dù họ không vui vẻ lắm.
Còn về "chuyện đó", nghĩ đến thôi đã xấu hổ, tôi cũng rất thích chứ không ghét đâu nhé. Cơ thể cả hai hoà hợp vô cùng, như muốn khảm sâu đối phương vào từng thớ thịt của mình. Anh hay trêu ghẹo tôi, hay bắt tôi nói mấy câu hư hỏng, tôi không có ghét điều đó. Tôi biết anh phải kiềm chế nhiều vì lo cho sức khoẻ của tôi, nên khi cảm thấy cơ thể ổn ổn tôi đều chiều anh, mặc dù vài ngày sau tôi mới xuống giường được.
Cuộc sống cứ thế êm đềm trôi, rất hạnh phúc, muốn chìm đắm trong ngọt ngào này mãi mãi.
Gần đây cơ thể càng ngày càng suy yếu, hay bị ho ra máu, mỗi lần lại ho ra nhiều hơn, người gầy rạc hẳn đi. Anh quan tâm chăm sóc tôi hơn, tôi cũng vậy, chúng tôi quý trọng từng giây phút còn lại. Tôi biết thời gian sắp hết, tôi không muốn rời xa anh chút nào cả, anh ở lại một mình sẽ thế nào đây, tôi không muốn thời gian trôi thêm nữa.
Một ngày đang dọn hàng, tôi bỗng ho ra máu rất nhiều, ngất lịm lúc nào không biết. Khi tỉnh lại trời đã tối, tôi nằm trong vòng tay anh, thật ấm, anh ôm chặt tôi như thể tôi sẽ tan biến bất cứ lúc nào vậy. Tôi áp mặt vào l*иg ngực của anh, nói anh không được buồn quá nhiều, sau này phải tìm một người tốt kết hôn, hàng năm nhớ đến thăm tôi và bố mẹ tôi... Tôi nói yêu anh nhiều lắm, hôn anh, hít hà mùi hương của anh, ghi nhớ từng đường nét của anh. Gương mặt anh đượm buồn làm tim tôi thắt lại, không muốn xa anh chút nào.
- Anh phải hứa mãi nhớ đến em nhớ, không được quên em đâu đấy.
- Ừm, mãi mãi. Còn ở cạnh em mãi nữa, không rời xa.
Tôi biết như vậy là ích kỉ nhưng có sao, thời gian sắp hết rồi, ích kỉ chút cũng được. Tôi dần dần chìm vào giấc ngủ, bên tai vẫn văng vẳng tiếng anh nói yêu tôi, hạnh phúc quá, những lời đó kéo tôi rời xa khỏi vòng tay anh từng chút, từng chút một, đến khi không còn nghe, không còn cảm nhận được vòng tay của anh nữa.
Tôi tỉnh lại, trời đã gần sáng, thấy anh đang ôm "tôi", khuôn mặt "tôi" nhợt nhạt, trắng bệch vẫn còn vương nụ cười khẽ. Tôi gọi anh, chạm vào anh nhưng không được.
A! Tôi chết rồi! Nước mắt khẽ rơi, tan biến vào hư không.