Cậu là lớp trưởng, tính tình khá trầm ổn, hoà nhã, ai cũng yêu quý cậu. Anh học cùng lớp cậu, do bị tai nạn nằm viện hơn ba tháng nên đi học muộn mất một năm. Anh vui vẻ, hoà đồng, giỏi thể thao, luôn là tâm điểm của mọi người.
Anh và cậu ngồi chung bàn, chả mấy chốc mà trở thành bạn thân. Anh lúc nào cũng chọc ghẹo cậu, làm cậu phải bật cười vì mấy trò đùa có phần ngốc nghếch của anh.
Cậu biết mình thích con trai, bố mẹ cậu cũng không quá khắt khe về tính hướng của cậu, chỉ mong cậu có thể hạnh phúc là ổn rồi.
Phòng cậu học ở tầng ba, cậu có thói quen mỗi giờ ra chơi sẽ ra ngoài nhìn xuống sân trường xem mọi người vui vẻ cười đùa với nhau, cũng khá thú vị đấy chứ. Chỉ có điều thói quen này lại khiến cậu vướng vào lưới tình với anh, kéo dài suốt những năm tháng thanh xuân của cậu. Hôm đó lớp cậu chơi bóng rổ, anh là người ném được nhiều nhất, trở thành cả tâm điểm của cả sân trường. Cậu theo dõi theo từng động tác của anh, nín thở khi anh bị chặn, thở phào nhẹ nhõm khi anh thoát ra khỏi vòng vây, cười thích thú khi anh khi bàn. Giây phút cậu đang ngây ngốc cười, bất ngờ anh quay đầu lại, vẫy tay và cười với cậu. "Thịch". Tim cậu đập mạnh một nhịp. Cậu biết từ lúc này cậu không coi anh là bạn thân được nữa rồi.
Anh vẫn đối xử với cậu như cũ, vẫn trêu ghẹo, xoa đầu, véo má cậu. Cậu cố gắng cư xử thật bình thường trước anh, che đi sự xấu hổ ngượng ngùng mỗi khi anh chạm vào người. Cậu cảm thấy như bây giờ thật là tốt, cậu không muốn đánh mất tình bạn này. Anh vừa là bạn, vừa là người chiếm hữu trái tim cậu. Tình cảm này cứ âm ỉ cháy trong tim, tháng ngày cắp sách đến trường tuyệt hơn vì có anh.
Thời gian lặng lẽ trôi, ngày bế giảng kết thúc quãng đời học sinh cũng đến. Sân trường ồn ào náo nhiệt, con gái ai cũng khóc sướt mướt vì sắp phải xa nhau, vài cậu học sinh cũng rơm rớm nước mắt. Anh bị lôi kéo đi chụp ảnh chung, dù gì anh cũng khá nổi tiếng ở trường mà. Cậu chỉ biết cười nhìn theo. Cậu quyết định hôm nay sẽ nói hết cho anh biết về tình cảm của cậu. Cậu không hi vọng gì nhiều anh sẽ đồng ý, chỉ mong anh sẽ vẫn tiếp tục làm bạn với cậu, không khinh ghét cậu là cậu mãn nguyện rồi. Cậu nhắn cho anh: "Hết lễ bế giảng em đợi anh ở trên lớp. Phải đến đấy nhé!"
Hết lễ bế giảng các lớp kéo nhau đi liên hoan, giờ đây cả trường thật vắng vẻ, chỉ còn lại tiếng ve sầu râm ran. Cậu ngồi trên bàn giáo viên nhìn ngắm thật kĩ lớp mình, ánh nắng buổi trưa xuyên qua cửa kính chiếu đến chỗ ngồi củaâhi người. Cậu nghĩ lại thời gian bên anh, bất giác mỉm cười. Cả thời học trò có anh ở bên cạnh thật là tốt, mối tình đầu này dù kết thúc thế nào cậu cũng mãn nguyện. Một bàn tay vò tung mái tóc mềm của cậu:
- Lại cười ngây ngốc cái gì vậy?
Cậu xoa xoa lại mái tóc của mình, đây đã là thói quen giữa cậu và anh, cũng chỉ có anh mới được phép chạm vào tóc cậu. Anh đưa cậu chiếc bút, chỉ chỉ vào ngực áo mình:
- Anh dành hẳn một góc cho em đấy, mau viết đi.
Cậu nhận lấy chiếc bút, nhận ra áo anh kín dòng lưu bút của cả lớp, trừ phần áo bên ngực trái vẫn còn khoảng trống lớn. Bất giác trong lòng dâng lên một cỗ ngọt ngào. Cậu run run đặt nhẹ tay lên ngực anh, nắn nót viết từng chữ, hai má càng viết càng hồng lên. Cậu viết xong thì cúi gằm mặt xuống, anh thì chăm chú nhìn dòng chữ vừa xuất hiện.
"Cảm ơn anh đã trở thành một phần trong thanh xuân của em. Hàn Phi Vân."
Cả hai người rơi vào khoảng lặng. Cậu bèn lấy hết dũng khí, ngước lên nhìn vào mắt anh, giọng nói hơi run rẩy:
- Em không hi vọng anh sẽ đáp ứng, em chỉ muốn nói cho anh biết tình cảm của mình. Dù anh có phản ứng thế nào em cũng không hối hận. Được ở cạnh anh những năm vừa qua là đủ rồi. Em mong sau này anh sẽ sống thật tốt, tìm được hạnh phúc của mình. Sau này chúng ta vẫn sẽ là bạn chứ?
Cậu hồi hộp nhìn anh, từng giây từng phút trôi qua thật chậm. Anh đưa tay véo má cậu:
- Anh chỉ hơi bất ngờ chút thôi, không nghĩ đến em lại thích anh. Sau này chúng ta vẫn sẽ là bạn.
Ngập ngừng một chút, anh nói:
- Nếu em muốn, chúng ta có thể thử, anh cũng có chút cảm giác với em.
Tim cậu đập thình thịch, có chút vui mừng, nhưng nhanh chóng bị lí trí đè nén lại.
- Anh nói vậy em vui lắm. Có thể được ở bên anh như người yêu, quan tâm chăm sóc anh. Nhưng tình cảm đâu phải là trò chơi, em không muốn đem cả hai ta ra đùa giỡn, ra thử như vậy. Tình cảm đơn phương như này là mãn nguyện rồi. Em mong sau này anh sẽ tìm được một người anh chắc chắn muốn nắm lấy bàn tay người ta, không cần một phép thử để chứng minh tình cảm đó là thật hay không.
Anh im lặng nhìn cậu, cậu bé này vẫn là người suy nghĩ sâu xa hơn. Có lẽ cậu đúng, không nên đem tình cảm ra thử, nếu đổ vỡ cậu sẽ đau khổ biết bao nhiêu, anh sẽ không thể bù đắp những sai lầm đó được. Giữa anh và cậu, như thế này là đủ rồi. Anh ôm lấy cậu vào lòng, thì thầm:
- Cảm ơn em, vì đã thích anh.
- Không có gì. Thật may, vì mối tình đầu của em, là anh.
Những năm về sau, đây vẫn là một trong những kí ức tươi đẹp nhất của cậu. Trong ánh nắng ban trưa, nơi căn phòng ngập tràn tiếng ve, cậu nằm gọn trong vòng tay của mối tình đầu. Như vậy, là hạnh phúc.
_________________
Cậu đỗ vào một trường đại học có tiếng trên thành phố, anh dừng lại việc học về tiếp quản tiệm bánh của gia đình. Cậu và anh vẫn giữ liên lạc, vẫn là bạn tốt. Trong máy hai người chủ yếu là tin nhắn chúc buổi sáng tốt lành, chúc ngủ ngon, vài tin nhắn bâng quơ nhắc nhở ăn uống cẩn thận. Cậu vẫn chưa thích thêm ai cả, anh vẫn nắm giữ một phần quan trọng trong trái tim cậu. Có lẽ đến khi anh kết hôn, cậu sẽ đau lòng mà quên được anh cũng nên. Nghĩ vậy cậu lại thấy man mác buồn, vùi đầu vào học để vơi đi phần nào nỗi nhớ anh.
Đến nghỉ hè năm hai, anh nhắn tin hẹn cậu ra ngoài uống nước, thì ra anh đã lên thành phố được hai tháng, đang học hỏi thêm kinh nghiệm từ một tiệm bánh có tiếng. Cậu khá bất ngờ cũng như hồi hộp, đã lâu rồi không gặp anh, cậu có rất rất nhiều chuyện muốn tâm sự.
Ngày hẹn, cậu đến sớm hơn 10 phút nhưng anh đã ở đó trước. Cậu và anh vui vẻ trò chuyện với nhau, đây là lần đầu tiên cậu và anh gặp lại từ ngày bế giảng.
- Em đã có người yêu chưa?
Câu hỏi bất ngờ của anh cắt đứt câu chuyện cậu đang kể. Cậu ngượng ngùng cúi đầu khuấy khuấy tách cafe trước mặt:
- Vẫn chưa, em vẫn chưa quên được anh.
- Vậy cho anh một cơ hội được không?
Cậu ngây ngốc nhìn anh sau câu nói vừa rồi, không tin vào tai mình. Anh phì cười, đưa đến trước mặt cậu một chiếc túi nhỏ, bảo cậu mở ra xem. Trong đó là chiếc áo viết lưu bút của anh, ánh mắt cậu chợt khựng lại, tay run run chạm lên dòng chữ của cậu và dòng chữ phía dưới.
"Cảm ơn anh đã trở thành một phần trong thanh xuân của em. Hàn Phi Vân."
"Anh không muốn chỉ là một phần trong thanh xuân của em. Khi em trưởng thành,trung niên hay về già, anh vẫn muốn là một phần trong đó. Lưu Quang Vũ."
Từng giọt nước mắt rơi xuống dòng chữ. Anh hoảng hốt tiến đến ôm cậu vào lòng. Cậu ôm chầm lấy anh, giọng nghẹn lại:
- Em cũng muốn trở thành một phần trong cuộc đời anh.
Anh mỉm cười, lau đi những giọt nước không ngừng chảy ra, nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn. Từ giờ, anh chính thức trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời cậu. Phía trước, dù ngọt ngào hay đắng cay, cậu cũng sẽ không bao giờ buông bàn tay này ra.
Thanh xuân của cậu, thật hạnh phúc, vì đó là anh.