Vì Sao Bạn Cùng Phòng Đều Dùng Loại Ánh Mắt Đó Nhìn Tui Vậy

Chương 10-1: NÉT ĐẸP CỦA *XUÂN QUANG XẠ TIẾT

(*) Một bộ phim điện ảnh của Hồng Kông phát hành năm 1997 về tình yêu đồng tính

Xe chạy về phía Đông Sơn, đến dưới chân Đông Sơn chính là một dãy biệt thự độc lập, bác tài không ngừng nhìn ra bên ngoài cảm thán: "Tôi vẫn là lần đầu đến nơi này đấy."

Nói xong liền nhìn hai mẹ con ngồi ở ghế sau thông qua kính chiếu hậu.

Cậu con trai trông có vẻ là một học sinh cấp ba bình thường, nhưng người mẹ trái lại lại cực kỳ xinh đẹp.

Đẹp thì đẹp nhưng có hơi nghèo nàn, không giống như người có thể sống ở nơi đây.

Sống ở nơi này đều là người chỉ cần giậm chân một cái cũng có thể làm rung chuyển cả thành phố Giang Hải.

Nhưng nơi hai mẹ con này xuống xe lại là ngôi biệt thự số 6 đường Bách Hoa.

Tài xế taxi thu tiền, xuyên qua lớp kính cửa sổ xe nhìn hai mẹ con đang đứng ở cổng biệt thự lớn.

Người phụ nữ xinh đẹp mỹ lệ, thiếu niên mảnh khảnh gầy yếu, đứng trước ngôi biệt thự to lớn hoa lệ theo phong cách cổ xưa trông nhỏ bé lạ thường.

Tùy Anh móc gương trang điểm ra, dặm lại lớp son môi.

Tùy Dực nói: "Đã rất đẹp rồi ạ."

Tùy Anh cười cười, nói: "Mười mấy năm qua đây là lần đầu tiên bà đây tới nơi này, không đại sát tứ phương tối nay về bà sẽ ngủ không được."

Tùy Dực tiến lên phía trước, chủ động nhấn chuông cửa.

Cổng lớn rất nhanh liền mở ra, đập vào mắt đầu tiên chính là một con đường nhỏ trồng đầy thông lùn hai bên, khoảng 50 60 mét, cuối con đường nhỏ là một tiểu lâu kiểu Âu đơn giản rộng rãi được vây quanh bởi những cây thông, trong đình viện có một đám khách ăn mặc gọn gàng quý khí đang đưa mắt nhìn hai mẹ con bọn họ.

Nhà họ Giang hôm nay rất náo nhiệt, qua một ngày nữa chính là sinh nhật 70 tuổi của bà cụ Giang, người nhà họ Giang ở trời nam đất bắc đều tấp nập bay về.

Mẹ con Tùy Dực hôm nay phải tới ăn cơm, cô dì chú bác toàn bộ đều đã tới.

Giang Minh một đường chạy bước nhỏ qua.

Hè này bọn họ có gặp qua mấy lần, nhưng nhiều năm chưa từng gặp mặt, thật sự không thể nói là quen thuộc.

Tướng mạo Giang Minh nhu hòa, dáng vẻ trông như ngoài 30, rất có phong thái của người trí thức.

"Anh nói để anh lái xe đến đón bọn em, em nhất định không cho." Ông cười nói với Tùy Anh.

Mọi người đều đang nhìn chằm chằm một nhà ba người bọn họ.

Tùy Anh là một đại mỹ nhân sở hữu hào quang bắn ra bốn phía, cùng với tướng mạo rực rỡ ác liệt năm đó, giờ đây bà đã hơn 40 lại nhiều thêm một phần chín muồi, khí chất lại càng thêm mê người. Bà lúc trẻ đã lộ ra vẻ thành thục, hiện giờ mặc dù đã lớn tuổi nhưng lại trông trẻ hơn rất nhiều so với bạn đồng trang lứa.

Mà Giang Minh bên cạnh bà, ôn nhuận như ngọc, ngọc thụ lâm phong.

Hai người đứng bên cạnh nhau, tạo nên hai vẻ đẹp đến cực điểm.

Mà thiếu niên đứng sau lưng bọn họ, dáng người cao hơn Giang Minh một chút, mảnh khảnh, mặc đồng phục học sinh trắng đen của Thanh Lễ, đeo một cặp mắt kính dày cộm, đầu tóc bù xù xõa tung.

Hai người đẹp đẽ như vậy, đứa con sinh ra gần như không kế thừa được chút xíu ưu điểm nào từ bọn họ.

Nhà họ Giang là danh môn vọng tộc của thành phố Giang Hải, cha ruột của Tùy Dực là Giang Minh, trong nhà xếp hàng thứ hai, có một anh trai và một em trai, anh trai kết hôn đã 20 năm nhưng đến giờ vẫn chưa có con, Giang Minh đã hơn 40 nhưng vẫn độc thân, em trai Giang Huy ngược lại có một trai một gái, con trai tên Giang Uy, con gái tên Giang Ninh.

Chị em hai người đều theo học tại Thanh Lễ.

Lúc nhìn thấy Tùy Dực, chị em hai người đều ngây ra.

Tùy Dực nổi ở Thanh Lễ như vậy, chị em bọn họ đương nhiên biết.

Còn không ít lần phỉ nhổ vị nam sinh giường số bốn này.

Nhất là Giang Uy, lúc nghỉ hè, để tham dự chương trình , cậu ta đã sớm báo danh, tưởng rằng dựa vào gia thế của mình là có thể giữ được vị trí này.

Nhưng ai biết nửa đường lại lòi đâu ra một học sinh chuyển trường, bề ngoài lại còn xấu xí như vậy, suýt chút nữa tức chết cậu ta.

Mấy bài post phỉ nhổ trên diễn đàn Thanh Lễ, 1/10 trong đó đều do cậu ta đăng.

Nhưng bọn họ làm sao cũng không ngờ tới, học sinh chuyển trường tên là Tùy Dực này vậy mà lại là đứa con riêng bên ngoài của bác hai họ.

Chị em bọn họ đã được nuông chiều quen, dĩ nhiên đều bày ra vẻ mặt khó ở đối với hai mẹ con Tùy Anh bỗng nhiên "xâm chiếm" nhà bọn họ này.

Bây giờ liên tưởng đến lý do vì sao một Tùy Dực bình thường lại có thể lên , vẻ mặt lại càng khó ở hơn.

Cô dì chú bác hôm nay đến nhà họ Giang rất đông, nhưng dẫn đầu gây khó dễ vẫn là nữ chủ nhân thứ hai hiện tại của nhà họ Giang - Lưu Mân.

"Thành tích của Tùy Dực thế nào?" Bà ta cười híp mắt hỏi, "Trước đây bên họ hàng của tôi có nhờ vả tôi giúp cho con của họ chuyển đến Thanh Lễ, kết quả sau khi đứa nhỏ chuyển vào đó ngược lại bị mắc chứng trầm cảm. Thanh Lễ ganh đua rất quyết liệt, nếu như thành tích không theo kịp, rất dễ làm tổn thương đến lòng tự trọng của con nhỏ."

"Thành tích của thằng bé cũng được." Tùy Anh đáp.

"Thanh Lễ chú trọng đức thể mỹ, âm nhạc, mỹ thuật, thể thao đều biết chứ." Lưu Mân lại hỏi.

"Mấy thứ này thằng bé có học qua một chút." Tùy Anh lại đáp.

Tùy Dực nhìn bà một cái.

Cậu cảm thấy Lưu Mân này mà ép cung thêm một câu nữa, mẹ cậu sẽ ngồi không yên nổi mất.

May mà hỏa lực của Lưu Mân không cao, chỉ quan sát Tùy Dực thêm một lần rồi thôi.

Tùy Dực rất ít nói, mồm mép cũng không ngọt, trông cậu...cũng nhàm chán như bộ quần áo trên người cậu vậy.

Tóc tai cậu hơi dài, đeo một cặp kính đen dày cộm, vóc dáng cao ráo mang nét phóng khoáng của thiếu niên, chỉ có thể nói là lớn lên không tồi.

Lại nhìn Giang Uy và Giang Ninh mà mình sinh, một thân đồ hiệu, mang theo nét đẹp tinh xảo và thời thượng.

Đặc biệt là Giang Uy, kim tôn ngọc quý, càng hợp mắt bà cụ hơn.

"Cháu đừng chỉ biết ăn thịt mà không ăn rau, cháu ngoan." Bà cụ Giang cả quá trình đều cưng chiều chăm chú nhìn Giang Uy, gần như không thèm nhìn Tùy Dực lấy một cái.

Tùy Dực dường như cũng không có cảm giác gì.

Nhìn ra được địa vị của chính mình, cũng coi như thức thời.

Hồng Môn Yến này mỗi người một tâm tư riêng, trừ Tùy Dực.

Cậu thi thoảng sẽ liếc nhìn Tùy Anh một cái.

Tùy Anh hôm nay có một loại xinh đẹp rất gượng gạo. Qua nhiều năm như vậy mới trở về nhà họ Giang, bà hiển nhiên có hơi kích động, rượu cũng uống nhiều hơn chút so với bình thường, Tùy Dực không dấu vết cầm lấy cốc rượu của bà, Tùy Anh đứng dậy, đi ra ngoài hút thuốc.

"Sao em để thằng bé tham gia chương trình livestream gì đó vậy, nó vẫn còn là học sinh, không cố gắng học hành cho tốt, tham gia mấy thứ đó làm gì?" Giang Minh hỏi bà.

"Người ta cho nhiều tiền."

"Em thiếu tiền?"

Tùy Anh quay đầu nhìn ông: "Thiếu chứ, không thiếu thì sao tôi lại đưa con trai đến đây tranh đoạt gia sản."

Giang Minh bất đắc dĩ thở dài, cũng không lên tiếng nữa.

Một đám người nhà họ Giang tuy ngoài mặt không nói lời nào, nhưng ai nấy đều cảm thấy hai mẹ con này tới đây chính là để tranh giành gia sản.

"Em cũng đừng về nữa, anh có thể thuê cho em một căn nhà gần Thanh Lễ, cũng tiện cho em chăm sóc con."

"Tôi có tay có chân, không cần anh nuôi." Tùy Anh nhả ra một ngụm khói, "Anh chăm sóc tốt cho con trai anh là được, còn về phần tôi, trước đây không cần anh quan tâm, về sau cũng vậy."

Tùy Dực phải ở lại nhà họ Giang hai ngày, đây cũng là việc bọn họ đã thương lượng kỹ càng rồi. Trước khi Tùy Anh đi, lại dặn dò Tùy Dực hai câu: "Phải gắng học hành cho tốt, dàn Cello cũng không được quên. Ba con nói ông ấy sẽ tìm cho con một người thầy, người ông ấy tìm chắc chắn sẽ tốt hơn thầy Trương ở Thanh Viễn, con nhớ luyện cho tốt, chờ lần sau mẹ sẽ kiểm tra đó."

Những lời bà nói với Lưu Mân trên bàn ăn không hề nói ngoa, những năm này, tiền mà Giang Minh cho bà đều dùng lên người Tùy Dực. Khi còn bé gì cũng bắt Tùy Dực tiếp xúc một chút. Là Tùy Dực tự mình chọn đàn Cello, ngay cả thầy cũng nói cậu rất có thiên phú.

Sở dĩ bà đưa Tùy Dực về ngoại trừ vì không còn đủ tinh lực chăm sóc cậu ra thì càng là vì một huyện thành nhỏ như Thanh Viễn đã không còn chứa nổi cậu nữa.

Theo như lời bạn thân của bà, cậu sớm muộn gì cũng phải bay ra ngoài. Loại địa phương nhỏ như Thanh Viễn, hold không nổi con phượng hoàng này.

"Có điều nhà bọn họ rất biết chọn quả hồng mềm mà bóp đấy, con tới đây, nên làm gì thì làm, không cần phải chịu đựng tính khí của bọn họ."

Tùy Dực gật đầu: "Mẹ không cần lo cho con, chăm sóc tốt cho bản thân là được, ekip chương trình gửi tiền cho mẹ rồi đúng không, mẹ nghỉ ngơi một khoảng thời gian đi ạ."

Tùy Anh nghe vậy liền bật cười, xòe tay ra: "10 vạn, bà đây không cần đi làm một năm rồi."

Mẹ con hai người đều bật cười.

Tùy Anh nói: "Đi đây."

Viền mắt ửng đỏ.

Giang Minh đã mở cửa xe, xa xa nhìn hai mẹ con bọn họ.

Tùy Anh giẫm lên đôi giày cao gót đỏ chót mà bà cụ Giang chướng mắt nhất thướt tha rời đi, Tùy Dực đưa mắt nhìn bà lên xe, quay đầu lại thì thấy bà cụ nhà họ Giang đang lạnh lùng nhìn bọn họ, thấp giọng nói gì đó rồi đóng cửa sổ lại.

Trong nhà có mấy dì giúp việc, phụ trách chăm sóc Tùy Dực là dì Chu.

Bà đưa Tùy Dực đi nhận phòng, nói: "Cháu ở đây đi, đây là căn phòng trước đây ba cháu ở."

Căn phòng rất sạch sẽ, không có tí sức sống nào, đầu giường có bày một bức ảnh gia đình ba người, Giang Minh và Tùy Anh dựa sát vào nhau, trong lòng còn ôm cậu lúc còn nhỏ.

"Vậy ông ấy ở đâu?"

"Cháu nói ba cháu hả?" Dì Chu cười nói, "Ông ấy ở bên ngoài, bình thường rất ít khi trở về."

Tùy Dực lại lật xem tư liệu học tập của Thanh Lễ mà Tùy Anh chỉnh lý cho cậu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn Giang Uy.

"Đến em cũng không được lên chương trình, bác hai vậy mà lại cho nó lên!"

"Sói lớn có cho nó ăn nhiều cũng không thể thuần hóa đâu, đạo lý này lẽ nào bác hai không biết?! Nó lấy gì mà so với bọn mình, nó cũng đâu mang họ Giang! Lại nói, với điều kiện sống của mẹ con nó, nó còn có thể phát triển đến đâu chứ, theo em thấy, nó tới đây càng tốt, một đứa đứng cuối về mọi mặt, nói không chừng càng khiến ba và bà nội nhìn em mát mắt hơn đấy."

"Cũng không biết Tùy Anh nghĩ thế nào mà lại đưa con trai cô ta đến Thanh Lễ nữa, không nói đến thành tích của nó theo không kịp, vòng xã giao của Thanh Lễ nó lại càng khó mà gia nhập vào, một chiếc mũ rách mà thôi, gần đây trên diễn đàn trường đều đang chế nhạo nó!"

Ồ...cuộc trò chuyện của nhân vật phản diện ha ha.

Nghe đến đây Tùy Dực cũng muốn tát luôn vào mặt mình.

Giang Ninh nói: "Nghe nói thành tích học tập của cậu ta vốn không tồi."

"Vậy thì thế nào, mũi nhọn của huyện thành nghèo khó đến Thanh Lễ cũng phải mờ nhạt thôi."

"Vậy cũng đúng, Thanh Lễ sau khai giảng lúc nào cũng có bài thi khảo sát chất lượng, để khiến mọi người tập trung, khảo sát chất lượng đầu năm là khó nhất, đến lúc đối mặt với bài thi rồi, đảm bảo tên hai lúa kia sẽ bị dọa cho trợn mắt há mồm!"

Hả?

Thật á?

Cậu lật một bộ đề khảo sát chất lượng đầu năm thi của mấy năm trước trong tư liệu học tập ra.

Đeo tai nghe lên, bắt đầu tính giờ.

Cơn gió nhẹ mang theo hương hoa tường vi khẽ thổi vào phòng, cậu dùng ngón tay mảnh khảnh trắng nõn cầm bút phát họa xoạt xoạt, nét chữ mạnh mẽ phóng khoáng, mắt đọc nhanh như gió.

Gió ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, thổi đến khiến áo T-shirt rộng rãi dính sát vào trên người cậu, lộ ra đường cong eo xinh đẹp.

Sau khi làm xong, cậu tắt đồng hồ hẹn giờ.

Sớm gần 40 phút.

Lại tốn thêm mấy phút ghi đáp án xuống.

Ghi xong cậu gỡ mắt kính xuống, vuốt tóc mái ra sau, để lộ dung mạo thanh tú đẹp đẽ kinh động lòng người: "...Còn tưởng rằng khó lắm."

Cậu ngửa đầu tựa người trên ghế dựa, hầu kết xinh đẹp nhô ra, khẽ chuyển động lên xuống dưới ánh sáng.

Trên giường lớn nhà họ Giang này không có bất kỳ mùi vị nào thuộc về cậu, lại thêm nửa đêm bỗng nhiên oi bức như vậy, Tùy Dực ngủ không được thoải mái, tờ mờ sáng hôm sau đã thức dậy.

Bên ngoài đang có mưa nhỏ, tháng 9 miền bắc rất lạnh.

Thứ bảy, là sinh nhật của bà cụ Giang, ông cụ nhà họ Giang cũng trở về. Tùy Dực vừa xuống lầu liền bị Giang Minh gọi đến gặp ông cụ Giang.

Ông cụ Giang đã ngoài 70, vô cùng uy nghiêm, giọng điệu của Giang Minh ở trước mặt ông ta lại càng nhỏ bé hơn, giới thiệu: "Ba, đây chính là Tùy Dực."

Ông cụ Giang đang ướm thử áo Tôn Trung Sơn, nghe vậy thì nhìn hai cha con bọn họ một cái, ánh mắt rơi lên người Tùy Dực cũng không có cảm xúc gì, chỉ "ừ" một tiếng.

Không có bất kỳ tình cảm nào.

Tùy Dực nghĩ, cả gia đình này đúng là không có tí *khói lửa nào.

(*) "Khói và lửa" nguyên văn là 烟火气 - Yên hỏa khí, người Trung Hoa có một câu nói thế này "人间烟火气,最抚凡人心" có nghĩa là "Nhân gian yên hỏa khí, tối phủ phàm nhân tâm" ý chỉ "Khói và lửa trên đời là thứ xoa dịu cõi lòng người phàm nhất", phố phường trăm vị, cuộc sống bình phàm, căn bếp nho nhỏ, một nắm gạo, một muôi nước, một ít đậu đỏ, chậm rãi đun sôi, hồng trần thế tục, một ngày êm đềm cứ như thế tung bay từ bên trong khói lửa.