Vì Sao Bạn Cùng Phòng Đều Dùng Loại Ánh Mắt Đó Nhìn Tui Vậy

Chương 4: Đêm đầu tiên

"Tùy Dực, cậu tắm xong chưa?" Cố Thanh Dương đột nhiên gọi cậu.

Tùy Dực: "Hả?"

Yên tĩnh tắm một cái sao lại khó khăn vậy chứ.

"Sắp xong rồi." Tùy Dực đáp.

Nghe thấy câu trả lời của cậu, phía đối diện quả nhiên truyền đến giọng nói của Lưu Tử Huy, "Tùy Dực?"

Tùy Dực, đây mẹ nó quả là cái tên vừa nghe một lần liền có thể nhớ kỹ luôn.

Ở đây tiếng nước lớn như vậy, có thể vờ như không nghe thấy có được không?

Thế nhưng Lưu Tử Huy vẫn cứ một mực gọi cậu: "Tùy Dực ới?!"

Tùy Dực không còn cách nào tiếp tục giả chết nữa, bèn đáp một tiếng.

"Ái chà, đúng là cậu sao? Cậu đang ở đâu thế? Đối diện anh Diệu hả?"

Có điều cũng may Mập Mạp cách một tấm che chỉ mới nói chuyện với cậu hai câu đã bị Khương Thừa Diệu ngắt lời: "Ồn vl."

Thế giới một mảnh yên tĩnh.

Cảm tạ người anh em.

Anh đẹp trai bức người làm điên đảo hàng vạn thiếu nam thiếu nữ trong trường đang đứng đối diện mình, tuy cách một vách ngăn nhưng theo tình tiết của văn học đam mỹ bạn cùng phòng, hẳn là lúc này cậu nên mặt đỏ tim đập mơ mộng viển vông cơ.

Đáng tiếc cậu của hiện tại đứng đối diện với mỹ nam đã quyết chí muốn làm người qua đường.

Một con cá muối như cậu hẳn là không nên có bất kỳ phản ứng nào.

Có thể là do bình thường kiềm nén quá mức khiến cậu cảm thấy da dẻ của mình ngày càng trở nên mẫn cảm hơn.

Từng dòng nước xối xuống thân thể cũng có thể mang đến cho cậu cảm giác run rẩy, thân thể cậu như con tôm luộc chín, đỏ đỏ hồng hồng.

Tùy Dực nhanh chóng lau sạch tóc, mặc quần áo vào.

Cậu xách theo đồ ra khỏi gian phòng tắm thì nhìn thấy Cố Thanh Dương đang sấy tóc ở lối đi.

Cậu lau mắt kính một chút, lại lần nữa đeo lên.

Máy sấy tóc chỉ có hai cái cố định, Tùy Dực đứng phía sau anh đợi sấy tóc, cậu nhàm chán liếc nhìn dãy phòng tắm một cái.

Cố Thanh Dương đưa máy sấy tóc cho cậu: "Tớ ra ngoài hít ngụm khí, đợi cậu bên ngoài nhé."

Anh đẹp trai à, thực ra anh không cần phải đợi tui cùng về đâu.

Lúc Tùy Dực đang sấy tóc thì thấy Khương Thừa Diệu bước ra.

Hắn mặc một chiếc quần đùi và áo thun rộng rãi, chân đi dép lào, đầu tóc ngổn ngang ẩm ướt, trên bả vai khoác một chiếc khăn lông màu xám.

Giống hệt vedette trong đêm diễn.

Da trắng eo thon, là kiểu con trai xé sách bước ra mà đám con gái thích nhất.

Chỉ là vedette này nhìn qua vừa đắt vừa không dễ trêu, như thể người khác phải tới hầu hạ hắn.

Khương Thừa Diệu trực tiếp đứng sau lưng cậu.

Tầm mắt hai người đối diện nhau trong gương, cá muối bị ép phải xã giao.

"Thật khéo." Tùy Dực nói.

Khương Thừa Diệu "ừm" một tiếng, hỏi: "Cố Thanh Dương đâu?"

"Hửm?" Tùy Dực phản ứng lại, "Vừa ra ngoài."

Khương Thừa Diệu không nói gì nữa, cũng không có biểu cảm gì.

Tùy Dực tiếp tục sấy tóc, lúc tóc cậu ướt độ dày vừa vặn, vừa sấy khô, tóc tai liền rối tung hẳn lên, gần như che khuất cả gương mặt cậu.

Khác với gói hàng được bao bọc chặt chẽ của ban ngày, lúc này đây cậu mặc áo thun trắng rộng rãi, cần cổ thon dài, hai tai bị nước nóng hun đến nổi lên màu đỏ nhàn nhạt.

Khương Thừa Diệu ngửi thấy mùi sữa tắm trên người Tùy Dực, mùi thơm bị máy sấy tóc hun nóng, mang theo chút ngọt ngào.

Hắn liếc nhìn trong túi cậu một cái, liền nhìn thấy một góc của bình sữa tắm màu vàng nhạt lộ ra ngoài.

Là mùi sơn chi.

"Cho cậu." Tùy Dực đưa máy sấy tóc cho hắn.

Tùy Dực xách theo túi đồ ra ngoài, bước ra bên ngoài, cậu bị gió thổi một cái, khí nóng nhất thời tản đi khiến hô hấp cũng thông thuận hơn không ít.

Đối diện nhà tắm là một cửa hàng trái cây, Cố Thanh Dương đang đứng đó mua trái cây, hai nữ sinh bên cạnh cũng không biết đang chọn trái cây hay đang ngắm anh nữa.

Loại trai đẹp đẳng cấp như Cố Thanh Dương tùy tiện đứng yên một chút cũng có thể gây tai họa.

Cố Thanh Dương chốc chốc lại nhìn về phía cổng nhà tắm, vừa liếc nhìn một cái liền thấy cậu ngay. Anh đưa trái cây đã chọn xong xuôi cho bà chủ: "Cháu không mang theo điện thoại, phiền bác cho cháu ghi nợ nhé."

Bà chủ cười nói: "Cháu còn khách sáo cái gì, không trả cũng được."

Cố Thanh Dương cười cười, xách theo trái cây chạy hai ba bước đến chỗ Tùy Dực.

Lần này họ về một con đường khác, rẽ vào con đường nhỏ giữa tòa nhà ký túc, gần hơn, nhưng cây cối um tùm, đèn đường yếu ớt, có hơi u ám.

Thi thoảng còn có côn trùng nhỏ bay tới bay lui dưới quang ảnh sáng tối. Hai bọn họ chênh lệch nhau nửa cái đầu, đèn đường kéo dài bóng của hai người, chênh lệch lại càng thêm lớn.

Cố Thanh Dương lột quýt đưa cho cậu.

"Cảm ơn." Tùy Dực nhận lấy.

"Không cần khách sao." Cố Thanh Dương vừa nói vừa nhét một múi vào miệng: "Hơi chua."

Quýt đúng là chua thật, Tùy Dực cắn một miếng đã suýt chút nữa bị chua đến ngất xỉu.

Cố Thanh Dương bật cười: "Chua vậy sao?"

"Tớ không ăn chua được." Tùy Dực đáp.

Cố Thanh Dương mỉm cười vươn tay ra: "Vậy đưa tớ đi."

Tùy Dực đưa quýt còn dư cho anh, bọn họ vừa vặn bước ra khỏi bóng râm, ánh trăng từ trên cao soi rọi xuống, Tùy Dực ngẩng đầu lên liền đυ.ng phải nụ cười chết người của Cố Thanh Dương.

Đúng là một gương mặt đẹp mang tính công kích mạnh.

Sao trên đời lại có một người con trai đẹp đến thế nhỉ a a a.

Cậu đã hoàn toàn hiểu được cảm giác của mấy đứa con gái trên diễn đàn trường, họ nói khi nhìn thấy anh đều không tài nào thốt ra nổi một chữ.

"Lần này tốt rồi." Cố Thanh Dương nói, "Cậu vừa tới, tớ ở phòng ký túc không còn cô quạnh nữa. Cậu không biết đâu, hai vị gia khác của phòng ký túc chúng ta, một người thì thường xuyên đi đêm không về, một người thì tính cách lạnh lùng, phòng ký túc cả ngày không có tí hơi thở người sống nào luôn."

Cố Thanh Dương nói xong liền bật cười, ngay cả tiếng cười mà cũng sáng sủa như vậy, vô cùng phù hợp gương mặt tuấn tú phong trần kia, không thể nhìn thên nữa, nhìn nữa sẽ động lòng mất.

Anh chính là đại diện cho danh từ quý ông nhỉ?

Bất luận là phẩm hạnh, trí thông minh, thể chất, nhan sắc, gia thế, tướng mạo dù soi thế nào cũng tìm không ra một chút khuyết điểm, tính tình lại còn sảng khoái như thế, khác một trời một vực với bá đạo tổng tài gì gì đó đó.

Lúc hai người bọn họ trở về phòng ký túc, quả nhiên nhìn thấy Lăng Tuyết Trúc đã đeo tai nghe lên học bài.

Y mặc đồ ngủ lông nhung, gáy trắng nõn, đèn bàn có dán những bông hoa nhỏ màu trắng nhạt, một tia sáng vừa vặn chiếu lên những bông hoa nhỏ.

Người có sinh hoạt thú vị như vậy không thể nào là một nam sinh chỉ biết đọc sách thánh hiền được.

Vừa nhìn liền biết ngay là dạng người có thiết lập nhân vật ngoài lạnh trong nóng.

Người này mà yêu đương vào chắc chắn sẽ là dáng vẻ khác.

Sau khi Cố Thanh Dương về phòng ký túc thì nhẹ giọng hẳn đi, anh đặt trên bàn mỗi người một ít trái cây vừa mua được.

Tùy Dực đang phơi quần áo ở ban công thì thấy Cố Thanh Dương dựa người lên lưng ghế mỉm cười vẫy tay với mình.

Tùy Dực sáp tới xem thử, thấy Cố Thanh Dương đang xem mấy bài post trên diễn đàn trường bọn họ.

Lượng người xem livestream đã nhiều hơn so với lúc bắt đầu, trên diễn đàn thảo luận cũng vô cùng sôi nổi.

"Phòng ký túc thần bí nhất trường chúng ta cứ thế trần trụi hiện ra trước mắt tui? Tui không dám tin, tui không dám nhìn!"

"Chị em à, không cần phải bức ép chính mình, chúng ta quang minh chính đại nhìn!"

"Xong rồi, cảm thấy kịch bản phim Hàn không còn thơm nữa, kịch bản phim Mỹ cũng rứa, về sau tui sẽ cắm cọc luôn ở phòng live này."

"Xin hỏi nữ sinh của cả trường hiện tại đều đang ở đây hết có phải khum? Các mỹ nữ nhìn tui nhìn tui đi, Trương Tử Phong lớp 11/8, chân thành chiêu mộ một cô bạn gái!"

"Sao lại có người chào hàng bản thân ngay trên sóng livestream của các nam thần thế, *trai tầm thường tự phụ đuổi tới làm bia đỡ đạn có phải không?"

(*) Gốc là 普信男 (phổ tín nam): ý chỉ người bình thường không có gì nổi bật nhưng lại tự tin đến mức tự phụ

Điện thoại của cậu vang lên một tiếng, Tùy Dực quay về nhìn một cái, là tin nhắn của mẹ cậu - Tùy Anh nữ sĩ gửi tới.

"Con nhìn người bạn học bá cùng phòng của con đi, người ta đã ngồi vào bàn học từ đời kiếp nào rồi, con đang làm gì thế hả, còn không mau ngồi vào bàn học ngay cho mẹ, không muốn hạng nhất toàn trường nữa phải không!"

Phía sau còn kèm theo mấy cái nhãn dán "cây búa tóe lửa".

Tùy Dực kéo ghế bàn học ra ngồi xuống xem xét câu hỏi.

Lúc chuẩn bị ngủ, cậu lại lên diễn đàn trường ngó một cái.

Phát hiện ra phòng ký túc của bọn họ hiện tại đang rất nổi.

Cảm giác như học sinh toàn trường đều đang xem í.

Cũng khó trách, mấy tên ông lớn như bọn Khương Thừa Diệu vốn chính là nhân vật phong vân của trường học, người thích hoặc ngưỡng mộ bọn họ nhiều vô số kể, truyền thuyết liên quan đến 408 cũng nhiều vô số kể. Người mình thích lên livetream, hiện trường live lại còn là phòng ký túc xá - một nơi riêng tư và kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy......

Văn học bàn cùng phòng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới đâu, livestream phòng ký túc liền kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới đó.

Có điều loại mới mẻ và kí©ɧ ŧɧí©ɧ này cũng giống như hormone, kéo dài không quá lắm, ước chừng qua một hai tuần nữa lượng người xem sẽ giảm xuống cho mà xem.

Bởi vì trực tiếp phòng ký túc của bọn họ thật sự rất vô vị.

Ba nam sinh đang làm việc riêng của mình, có gì đáng xem đâu.

Bất quá điều đáng mừng là, cậu thật sự vô hình trong mắt bọn họ nha.

Ban ngày mọi người đều thảo luận về cậu, giờ phút này cảm giác mới mẻ đối với cậu cũng qua đi, trên diễn đàn và bão bình luận đều đang thảo luận về ba người bạn cùng phòng của cậu.

Trong đó bình luận liên quan đến Cố Thanh Dương là nhiều nhất.

Dẫu sao cũng là nhân vật máu mặt bậc nhất Thanh Lễ, *tinh tuyệt Giang Hải.

(*) Gốc là Tinh tuyệt ngũ đài sơn, dùng để chỉ Lam Khiết Anh - mỹ nhân có dung mạo tuyệt mỹ trong 5 đài truyền hình ở HongKong thời bấy giờ, trong truyện ý chỉ Cố Thanh Dương sở hữu nhan sắc số một Giang Hải

"Đàn anh Cố tùy tiện nằm đó thui mà cũng đẹp trai bức người như vậy hu hu hu hu."

"Danh hiệu hotboy vườn trường của thành phố Giang Hải năm nay, người khác chỉ có thể tranh hạng nhì thôi."

"Muốn giành được quán quân, chỉ có thể đợi đàn anh Cố tốt nghiệp."

"Cố Thanh Dương sau này sẽ trở thành ngôi sao đúng không? Nhan sắc này mà không debut thật sự quá đáng tiếc."

Cố Thanh Dương thật sự rất đẹp trai, nhìn góc nào cũng thấy đẹp, hình ảnh trên livestream không đủ sắc nét lại càng khiến anh thêm quyến rũ bí ẩn. Anh đang cầm di động gõ chữ, hình như đang tán gẫu với ai đó, thi thoảng lại cười rộ lên, mỗi lần như vậy đều sẽ khiến bão bình luận nổi lên một trận gà bay chó sủa.

Ngoài ra còn có bình luận về Lăng Tuyết Trúc.

"Học thần yên tĩnh ghê hồn, có phải ngủ mất rồi không?"

"Còn tưởng rằng học thần ở đây sẽ khác với bên ngoài chứ, không ngờ tới vẫn lạnh lùng như vậy!"

"Thế nhưng cậu ấy càng lạnh lùng tui lại càng thích thì phải làm sao đây? Tui thật hạ tiện!"

"Ai dô, hay cho một câu "hạ tiện", nếu không thích Lăng Tuyết Trúc tui cũng không biết bản thân có máu M đấy!"

"Có thể nhìn thấy Lăng Tuyết Trúc mặc đồ ngủ tui đã rất mãn nguyện rồi. Tối nay nằm mơ có tư liệu sống rùi."

"Bão bình luận thật sự sẽ không để lộ tài khoản sao! Ngôn từ hổ báo sắc lang sao lại nhiều như thế !"

"Đây mà cũng tính là ngôn từ hổ báo sắc lang á? Khương Thừa Diệu cũng đâu có ở đây?"

"Khương Thừa Diệu mà tới thì bão bình luận sẽ "nhuốm bẩn" đến mức không thể nhìn nổi luôn! Theo tui biết thì trong trường có rất nhiều 0 chết mê chết mệt cậu ta đấy."

"Chẳng phải vừa rồi Khương Thừa Diệu mới tắm xong sao? Sao vẫn chưa về nữa? Nhân tiện nói một câu Khương Thừa Diệu là chồng tui nhá! Tiểu tam gì gì đó mau lui xuống hết cho bổn cung!"

Các bạn học ở trên mạng sao lại hề hước như vậy chứ!

Ủa nhưng mà Khương Thừa Diệu đi đâu rồi nhỉ, vẫn chưa về nữa.

Tắm một cái không biết đã tắm tới đâu luôn rồi.

Hôm nay là khai giảng nên không kiểm tra phòng ký túc, trước khi tắt đèn Cố Thanh Dương có gọi cho Khương Thừa Diệu, mới biết Khương Thừa Diệu đang ở lầu hai ký túc xem thi đấu bóng rổ.

*

208, ký túc của bọn Lưu Tử Huy. Để xem bóng, Lưu Tử Huy còn đặc biệt mua máy chiếu, xem thi đấu bóng rổ phải xem nhiều người mới sướиɠ, hôm nay có trận đấu của đội Los Angeles Lakers, bọn họ đều là fan bê tông cốt thép của đội bóng này.

Đối với các nam sinh mà nói, hiển nhiên xem thi đấu thú vị hơn nhiều.

Cả căn phòng đều là đám nam sinh để trần cánh tay hú hét ầm ầm.

Khương Thừa Diệu xắn ống tay áo thun lên sát nách, dựa vào ghế hồi âm WeChat của dì út.

Dì út của hắn gần đây mới đến công ty của cậu làm việc, ngày nào cũng đau khổ tăng ca đến tận khuya: "Dì còn chưa kịp xem livestream nữa, nghe nói phòng ký túc của cháu có thêm người mới hả? Có đẹp không?"

Khương Thừa Diệu hồi âm: "Không đẹp bằng cháu."

"Bổn nhan cẩu đây đang nghiêm túc hỏi cháu đó?"

Khương Thừa Diệu cũng nghiêm túc hồi tưởng lại một chút, rep: "Là một đứa nhỏ rất bình thường nhưng rất ngoan."

Bình thường là thật, bằng không cũng sẽ không khiến nhiều người bất ngờ như vậy.

Ngoan cũng là thật, ngoan ngoãn đến nhạt nhẽo vô vị.

Ký túc xá đúng 10h30 tắt đèn, sau khi đèn lớn vụt tắt, Cố Thanh Dương bật đèn nhỏ lên, đèn không sáng lắm, trong phòng ký túc chỉ có một mảnh ánh sáng nhạt nhòa.

Tùy Dực nhìn thấy Lăng Tuyết Trúc ngẩng đầu lên kiểm tra ống kính cách y gần nhất.

"Tắt chưa?" Tùy Dực hỏi.

Lăng Tuyết Trúc "ừ" một tiếng, bò lên giường.

Tùy Dực ở dưới cởϊ áσ thun và quần dài ra.

Cố Thanh Dương cũng đang thay quần áo, nói: "Có ống kính thật bất tiện, mặc qυầи ɭóŧ cũng không dễ dàng gì."

Tùy Dực cười cười nhìn anh một cái, kết quả liền thoáng thấy thân thể cường tráng với những đường nét trôi chảy của Cố Thanh Dương dưới ánh sáng lờ mờ, chỉ mặc mỗi chiếc qυầи ɭóŧ góc bẹt màu trắng, lại càng tôn lên da dẻ trắng nõn.

Tuy ký túc xá nam sinh không câu nệ tiểu tiết, để mông trần thả rông chym đi dạo khắp nơi cũng là việc thường thấy, thế nhưng Tùy Dực vẫn sửng sốt một chút.

Hèn chi có người lấy anh và Khương Thừa Diệu ra so kích cỡ!

Lại nói một người có phong thái tri thức như Lăng Tuyết Trúc hẳn là không đến mức cũng như hai người họ chứ?!

Bằng không ai làm thụ?

Sống lưng Tùy Dực có hơi lành lạnh.

Văn học bốn người bạn cùng phòng, sẽ không phải ba công một thụ đó chứ?!

Cậu nhất định phải làm một nhóc trong suốt không ai để ý!

Cậu vội vã tròng quần áo vào.

Nói thật thì bây giờ cũng không phải mùa đông, số lượng nam sinh phương bắc mặc đồ ngủ ít đến đáng thương.

Bất quá cậu cũng không phải người duy nhất mặc đồ ngủ trong phòng ký túc.

Còn có Lăng Tuyết Trúc cơ mà.

Lăng Tuyết Trúc đã nằm xuống giường. Y cũng treo rèm, bật một ngọn đèn nhỏ bên trong.

Y thông qua khe hở của tấm rèm nhìn thấy Tùy Dực đang thay quần áo, đột nhiên sửng sốt.

Ánh sáng trong phòng ký túc lờ mờ, lúc bạn cùng phòng mới mặc quần áo nhìn qua không hề bắt mắt, thế nhưng cởi ra rồi mới phát hiện ra da cậu rất trắng.

Rất gầy nhưng đường cong từ eo đến mông rất xinh đẹp.

Có thể là do vừa mới quen còn có chút bỡ ngỡ khiến cảm giác chấn động càng thêm mãnh liệt hơn đôi chút.

Y mím môi kéo rèm lại.

Trong không gian bịt kín, ánh đèn của y chiếu sáng một thế giới nhỏ. Lăng Tuyết Trúc nằm hướng mặt lên trên, hai tay quy củ đặt trước ngực, lẳng lặng lắng nghe Cố Thanh Dương và Tùy Dực trò chuyện.

Tùy Dực ngủ giường số 4, Lăng Tuyết Trúc ngủ giường số 3, Khương Thừa Diệu ngủ giường số 2, Cố Thanh Dương ngủ giường số 1.

Bố cục của giường trong phòng ký túc là giường 2 và 4 nằm bên trái, 1 và 3 nằm bên phải.

Giường của cậu và Khương Thừa Diệu sát bên nhau.

Nhưng cậu thấy gối đầu của Khương Thừa Diệu dựa vào một bên khác, chân đối diện với bên cậu.

Nhưng một bên khác của cậu lại sát rạt phòng vệ sinh và ban công, không nói đến ánh sáng, chút động tĩnh nhỏ cũng dễ bị đánh thức.

Tùy Dực nghĩ ngợi một hồi, vẫn là đặt gối đầu sát bên giường số 2.

Đầu đối chân thì đầu đối chân vậy, vai chính trong văn đam mỹ hẳn là không bị hôi chân đâu nhỉ?

Lúc cậu mơ mơ màng màng sắp ngủ, đột nhiên phát hiện có người trở về, không bật đèn, chỉ dùng ánh sáng của màn hình điện thoại chiếu rọi, qua một lúc sau, cậu liền nhận ra Khương Thừa Diệu đã bò lên giường.

Trong cơn buồn ngủ cậu ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt nhiễm trên người hắn.

Khương Thừa Diệu có lẽ đã quên khuấy mất giường bên cạnh đã nhiều thêm một người, lúc trèo được một nửa liền khựng lại, Tùy Dực mơ màng mở mắt ra, liền nhìn thấy Khương Thừa Diệu đang giơ điện thoại, ánh sáng lờ mờ của màn hình điện thoại chiếu vào gương mặt cậu.

Tùy Dực mông lung mở mắt dưới ánh sáng nhạt nhòa của điện thoại.

Lông mày sắc bén vừa dài vừa đen, đôi mắt hai mí đẹp đến cùng cực, giống mắt phượng, nhưng lại thanh thuần xinh đẹp hơn cả mắt phượng, mái tóc ngổn ngang đen nhánh, da dẻ trắng sữa, cằm dưới mang lại cảm giác thiếu niên tràn trề.

Vừa thon gọn lại ngây ngô, thanh thuần lại mê hoặc, như tinh linh hiện ra trong ánh sáng mờ nhạt.

Khương Thừa Diệu trực tiếp nhìn đến ngây người.

Tiếp đó màn hình điện thoại tối xuống, thế giới lại một lần nữa quay về một mảnh tăm tối.

Khương Thừa Diệu bò lên giường trong bóng tối, vẫn còn chút ngây ngốc.

Tùy Dực xoay người hướng vào trong, bọc chăn quanh người.

Điều hòa trong ký túc xá hình như mở hơi thấp. Cậu mơ mơ màng màng nghĩ.