"Cậu không đi dự tiệc của anh Diệu và mọi người sao?"
Lăng Tuyết Trúc lắc đầu, sau đó nói: "Tôi không thích chỗ đông người lắm."
Cho đến bây giờ y vẫn không thích chỗ đông người, y vẫn cảm thấy mình rất vô tình, chỉ là đang cố gắng tiếp cận Tùy Dực, để bản thân mình có thêm chút sức sống.
Giang Hoài dán số báo danh, thấy Cố Thanh Dương đang quét keo, nhưng ánh mắt lại đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn theo ánh mắt của anh, cậu ta thấy bóng lưng của Lăng Tuyết Trúc và Tùy Dực.
Hai người cao ngang nhau, dáng người cũng tương tự, mặc đồng phục giống nhau, tóc đều đen mượt, chỉ là sống lưng của Lăng Tuyết Trúc thẳng hơn, trông cứng ngắt hơn Tùy Dực một chút.
"Tôi nghe lão Tiêu nói, Tùy Dực học rất giỏi." Giang Hoài nói: "Không biết so với Lăng Tuyết Trúc thì thế nào nhỉ, tôi luôn cảm thấy cậu ấy còn giấu lá bài tẩy."
Cố Thanh Dương nghĩ, không cần phải giấu lá bài tẩy gì khác, chỉ cần thân phận của cậu được truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến tất cả sinh viên ở Thanh Lễ kinh ngạc.
Tùy Dực là một báu vật, vẫn còn nhiều bí mật chưa có người biết.
Về kỳ thi lần này, Tùy Dực đã suy nghĩ rất lâu.
Mấy ngày gần đây cậu đã quá nổi bật, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Nếu cậu thi một cách nghiêm túc, không nói tới việc có vượt qua Lăng Tuyết Trúc hay không, nếu như đạt được một thứ hạng cao, cũng có thể gây ra một trận ồn ào trong trường.
Bỏ qua chuyện bạn cùng phòng có thích cậu hay không, cậu cũng không muốn trở thành một nhân vật nổi bật ở Thanh Lễ.
Cậu làm nhân vật nổi bật ở huyện Thanh Viễn là đủ rồi.
Tùy Anh đã xem phát sóng trực tiếp, thấy cậu bỗng nhiên ăn mặc tinh tế, còn đặc biệt gọi điện cho cậu.
"Là do chủ ý của đạo diễn Chu."
"Để con tham gia chương trình này, ngoài việc nhóm sản xuất trả tiền nhiều ra, còn có một lý do quan trọng hơn, đó là hy vọng con có chút danh tiếng, nhà họ Giang không dám bắt nạt con. Nhưng con ăn mặc nổi bật quá, cẩn thận lại gây rắc rối, một năm cuối này, con không thể làm mất mặt mẹ được."
"Mẹ nghe xem lời mẹ nói có mâu thuẫn không."
Tùy Anh cười, học lời thoại trong phim cung đấu: "Dù người khác thích con thế nào, thì trong lòng con, chỉ có thể dành cho học tập mà thôi!"
Con trai đẹp trai, vốn là chuyện tốt, ai mà không muốn con mình đẹp như hoa.
Nhưng đẹp trai quá cũng sẽ gây rắc rối.
Từ nhỏ tới lớn đã gặp phải không ít hoa đào thối, lý do bà gửi Tùy Dực đến Giang Hải, ngoài trừ lý do gia đình, còn một lý do quan trọng là ở huyện Thanh Viễn, Tùy Dực đã gây rắc rối quá nhiều.
Điều đáng chú ý nhất là có hai nam sinh trong lớp còn vì cậu mà đánh nhau.
Ở nơi nhỏ bé này, con trai thích con trai vẫn là chuyện hiếm lạ, huống hồ là trường trọng điểm của huyện với kỷ luật nghiêm ngặt, vụ việc này đã gây ra một trận huyết vũ tinh phong ở trường học, trong đó có một nam sinh, gia đình làm quan, nếu không phải Tùy Dực học quá giỏi, thì suýt nữa đã bị đuổi học luôn rồi.
Nhưng đó chỉ là một phần nổi tiếng nhất trong những hoa đào thối của Tùy Dực, từ khi học trung học cơ sở cậu đã nhận được không ít thư tình.
Thiếu niên đẹp đẽ dù ở thành phố lớn hay ở nơi nhỏ bé đều rất được ưa thích. Nhiều bạn nam nói cái gì mà con gái không chủ động, đó là vì họ không đủ đẹp trai mà thôi!