Tiểu hồ ly nghèo thì nghèo thật, nhưng nếu đã mở tiệc thì chắc rượu và đồ ăn cũng sẽ không quá tệ.
Thứ mà chúng tiểu yêu mong chờ chính là cái này!
Rượu đó phàm là có chút linh khí cũng đáng để bọn họ đi một chuyến!
Mà các đại yêu thì giống như đi xem trò cười của Hồ tộc hơn.
Căn nhà cũ duy nhất trong ngọn núi sâu này cuối cùng cũng náo nhiệt lên.
Các yêu quái đều ăn diện đẹp đẽ, ai nấy đều đánh phấn tô son, mang theo những làn gió thơm tho, nếu có người không biết lạc vào nơi này, có khi còn tưởng là vị thần tiên nào mở yến tiệc.
Một tiếc "Kẽo kẹt" khẽ vang lên trong nhà.
Một nữ tử mảnh mai, chải búi tóc phụ nhân (tóc kiểu phụ nữ đã có chồng), mặc váy màu xanh lá, bưng khay đẩy cửa bước vào.
Nàng là A Tiếu, thị nữ của Ô Tinh Tinh.
A Tiếu nhẹ giọng hỏi: "Tìm được chưa?"
Ô Tinh Tinh quay mặt lại, ngũ quan nhăn lại: "Chưa." Nàng liếʍ môi rồi mới nói tiếp, "Đến khí vị cũng không còn, không phải là hắn...... chết rồi chứ?"
A Tiếu cũng cau mày: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Từ hôm nói muốn xuống núi đi tìm tiên sinh xem bát tự liền không thấy người nữa." Ô Tinh Tinh phát sầu nói, "Hay là chúng ta đến trấn trên dưới chân núi tìm tiên sinh bát tự hỏi một chút?"
"Nhưng khách khứa đã tới rồi......" A Tiếu cũng phát rầu theo.
"Ngươi đem rượu ngọc tủy chia cho bọn họ trước đi."
Thật ra đâu cần A Tiếu đi chia?
Khi nhóm tiểu yêu thấy nàng ôm rượu ngọc tủy ra thì đã không thể kìm được vây lại, tự chia nhau rồi.
Các đại yêu có chút kinh ngạc: "nàng ta lấy rượu ngọc tủy ở đâu ra?"
"Ai biết được?"
"Đúng là kỳ quái, lần đầu tiên thấy tiệc cưới kiểu này, không có tân nương, cũng không tân lang, chỉ có rượu!"
Ô Tinh Tinh không quan tâm bọn họ bàn tán như thế nào, chỉ lo đưa A Tiếu bay nhanh xuống núi.
Diện mạo nàng rất đẹp nên đến trấn hỏi gì người ta cũng trả lời, đúng là đỡ vất vả hơn nhiều. Không lâu sau nàng đã hỏi được địa chỉ của ba vị tiên sinh bát tự trong trấn.
Nhưng không ngờ hỏi một vòng ai cũng nói chưa từng gặp Quý Viên. Ô Tinh Tinh đành ra về trong hoang mang.
A Tiếu thở dài: "Hay là hỏi người ở cổng thành thử xem, ai đi đến ra vào bọn họ đều nhớ hết. Nếu vẫn không hỏi được thì đành phải coi như hắn chết rồi......"
Ô Tinh Tinh vê đầu ngón tay, lặng lẽ thở dài.
Nhưng ta không muốn thành quả phụ sớm vậy đâu.
Các nàng lại đi từ chỗ tiên sinh bát tự về phía cổng thành.
Không ngờ lần này lại thật sự hỏi được.
"Ta đã từng gặp người này, vẻ ngoài của hắn tuấn vũ bất phàm, đã gặp thì khó mà quên được. Huống chi lúc ấy còn có vài vị quý nhân đi cùng, có cả đội xe ngựa dài, cỡ từ đây đến kia...... đi theo hướng đó. Mấy vị tộc lão của trấn chúng ta còn tự mình đến tiễn nữa."
Nói là cổng thành nhưng thật ra cũng chỉ là một đống đất đắp lên. Người trả lời dựa vào tường đất trả lời Ô Tinh Tinh với vẻ phấn khích.