Em Là Núi Sông Vô Vàn Của Anh

Chương 31: Sự kiện

Hình như dì hiểu ra điều gì, nở một nụ cười nói: “Đừng cho tiểu cô nương đυ.ng nước lạnh."

Cố Thành Uyên gật gật đầu đáp "Biết rồi, cảm ơn dì!”

Sau đó liền chạy về tìm Tần Khuynh Khuynh.

Cô gái kia đang chờ đợi sốt ruột, không chừng lại mắng anh đến không còn ra dạng gì đây ......

Các bạn học trong siêu thị đều hiểu.

“Có bạn gái rồi à?”

“Chậc, đáng tiếc, ông trời không cho lão ngưu ta cơ hội ăn cỏ non mà.”

“Đứa trẻ này cũng thật là điên rồ!”

“Không sợ sẽ truyền đến tai của giáo viên sao?”

Nghe các đàn anh năm ba đoán già đoán non, một nữ sinh tiểu học năm hai xen vào: "Thầy cô chúng em đều biết cả rồi."

“Hả???”

Chỉ kém một tuổi cũng có thể chênh lệch thế hệ ư?

Bạn nữ sinh lớp 11 cho rằng cô ném mìn chưa đủ nên nói thêm: "Phụ huynh bọn họ cũng đều biết"

"Đều rất ủng hộ"

... "Học sinh lớp một và lớp ba cũng không nói nên lời.”

Chỉ có chút ghen tị......

Các học sinh trên tầng hai chẳng phải là có thể mỗi ngày đều được ăn cơm chó?

Chậc...... Đãi ngộ này......

Khương Yên nghe bọn họ thảo luận Cố Thành Uyên ánh mắt tối sầm, Cố Thành Uyên... Là đang mua thứ đó cho Tần Khuynh Khuynh sao?

Dù sao, chưa từng thấy nữ sinh nào có thể khiến cho anh hứng thú như vậy.

Giờ phút này Tần Khuynh Khuynh ở nhà vệ sinh bất lực, cô phát hiện... nó đã làm vấy bẩn quần đồng phục học sinh.

Như vậy thì nếu không mặc áo khoác đồng phục của Cố Thành Uyên thật đúng là không ngăn được.

Hơn nữa anh còn đang lo để cô chờ trong nhà vệ sinh, lát nữa anh nên đưa băng vệ sinh cho cô như thế nào...

Tần Khuynh Khuynh đang thất thần, nghe thấy có một nữ sinh ở cửa nhà vệ sinh gọi mình một tiếng: "Tần Khuynh Khuynh có ở đây không?"

Tần Khuynh Khuynh sửng sốt, nghe giọng nói nhưng cô không nhận ra anh.

...... “Ta ở chỗ này”......

Một cô gái ngượng ngùng cười cười đi tới, cầm trong tay gói băng vệ sinh đưa cho cô: "Bên ngoài có cái nam sinh nhờ ta mang cho cậu.”

“Con trai?”

Cố Thành Uyên đã trở lại?

“A...... Được, cám ơn!”

Cô nhìn chằm chằm túi đồ trong tay, nhất thời thất thần.

Vừa rồi là cô đang sợ cái gì?

Cố Thành Uyên...... Là một người chưa bao giờ làm cô thất vọng......

Bởi vì mua thứ đồ này cho nên dì ở siêu thị còn cho Cố Thành Uyên một cái túi nhựa màu đen.

Anh nghĩ một lát cô bé cầm túi đồ kia trở về phòng học chắc sẽ rất ngượng ngùng nên đã không vứt đi.

Kiên nhẫn đứng chờ dưới gốc cây đại thụ cách nhà vệ sinh không xa.

Tần Khuynh Khuynh còn tưởng rằng anh đã trở về phòng học, đang suy nghĩ túi đồ trong tay nên cầm về như thế nào liền nhìn thấy túi nilon trong tay Cố Thành Uyên.

“Xong cả chưa?”

Anh nhanh chóng mở túi nilon ra, chờ cô bỏ gói băng vệ sinh vào.

Tần Khuynh Khuynh khẽ gật đầu: "Ừ”.

Lại nhỏ giọng nói thêm một câu: "Có lẽ ta phải mượn áo khoác đồng phục của cậu mấy tiết rồi."

Cố Thành Uyên không đưa túi nilon cho cô mà chỉ tự mình cầm trong tay, cũng tránh tiểu thanh mai gặp người khác khỏi phải xấu hổ.

Anh đoán được điều gì: "Cậu mặc đi..."

Anh có vẻ... Rất thích nhìn tiểu thanh mai mặc đồng phục của mình...

Tần Khuynh Khuynh lấy đồng phục đang ở trên lưng đưa cho anh: "Vậy cậu mặc của ta trước đi."

Cố Thành Uyên vừa đi vừa quay đầu hỏi cô: "Một bộ đồng phục của cậu có thể che được sao?”

Mặt của Tần Khuynh bớt đỏ một chút, cúi đầu nhìn: "Có thể...”

Đồng phục của anh ấy đủ dài cho cô.

Lúc này Cố Thành Uyên mới cầm lấy quần áo, đồng phục học sinh không quan trọng, quan trọng là đồng phục học sinh này là của Tần Khuynh Khuynh.

Thật thú vị khi thay quần áo của nhau, phải không?

Ít nhất trong mắt tình địch là như vậy.

Lúc đi tới cửa lớp 4 đã gần đến giờ học, Tần Khuynh Khuynh muốn lấy túi nhựa màu đen trong tay Cố Thành Uyên, lại phát hiện Cố Thành Uyên hoàn toàn không có ý muốn cho cô.

Anh thuận thế kéo tay cô đưa tới và đi vào trong lớp 4, anh trước cô một bước đi đến chỗ ngồi của cô nhét túi nilon vào trong bàn học của cô.

Các bạn trong lớp căn bản chưa kịp phỏng đoán trong túi chứa chính là cái gì, và tất cả sự chú ý của họ đều tập trung vào đôi bàn tay mà couple kia đang cầm.

Cố Thành Uyên cảm thấy như vậy là không đủ, vì vậy anh nắm lấy vai Tần Khuynh Khuynh và thì thầm vào tai cô: "Ta còn mua đường nâu, ở trong túi nilon."

Không đợi Tần Khuynh Khuynh kịp phản ứng, anh liền có chút đắc ý cầm đồng phục học sinh cỡ nhỏ của Tần Khuynh Khuynh lắc lư trước mắt Tiền Thác rồi liền ra ngoài.

Chuông vào học vang lên sau khi anh rời đi.

Thẩm Hiểu Sở nhiều chuyện lại gần nói: "Cái kia anh ấy mua cho cậu à?”

Cô vừa nhìn túi nilon màu đen liền đoán được.

Không thể nào, ai đã nói cho cô ta biết mọi chuyện xảy ra chứ.

Tần Khuynh hoàn hồn, nhìn túi nhựa màu đen lộ ra trong túi bàn gật gật đầu.

Đưa tay sờ sờ cách túi, quả thật có một túi đường nâu.

Vừa rồi cô lại không nhìn thấy.

Cô liếc thầy giáo, cúi đầu xuống thùng sách: "Sở Sở, có nước nóng không?”

Thẩm Hiểu Sở mím môi: "Ta không có... Bây giờ cậu muốn uống sao?”

Cô liếc nhìn Tiền Thác ở phía sau: "Tiền Thác hình như có......”

Tần Khuynh Khuynh cũng nhìn về phía sau, bỏ đi ý nghĩ này: "Quên đi, không sao, ta cũng không muốn uống."

Cũng chưa hiểu rõ về con người Tiền Thác, vì vậy không nên làm phiền anh ấy mỗi ngày, phải không?

Thẩm Hiểu Sở ngồi ngay ngắn, một lúc sau thừa dịp thầy giáo đang đưa lưng về phía bọn họ viết bảng, anh tò mò tới gần lại: "Cậu ta mua cho cậu mấy gói?"

Cô nghe nói bình thường hẳn các bạn nam đều sẽ mua băng vệ sinh lớn nhỏ khác nhau một lần.

Khóe miệng Tần Khuynh giật giật, không hiểu lắm ý của Thẩm Hiểu Sở "Đương nhiên là một, cậu còn muốn bao nhiêu gói nữa?"

Thầy giáo quay người lại, Trầm Hiểu Sở nhanh chóng ngồi ngay ngắn.

Liền lén thầy giáo, xé tờ giấy viết lên đó: " Dùng cho ngày và đêm?

Tần Khuynh Khuynh liếc tờ giấy như kẻ trộm: "Dùng hàng ngày".

Lần này cô đã hiểu dụng ý của Thẩm Hiểu Sở, sau đó viết lên tờ giấy: "Có phải cậu nghĩ tên kia là một kẻ ngốc không hiểu gì không?"

Thẩm Ngốc Bạch Điềm trịnh trọng viết xuống: "Đúng vậy, trong tiểu thuyết đều viết như vậy.”

Tần Khuynh Khuynh: "......”

Không nói gì liếc mắt nhìn Thẩm Hiểu Sở: "Vậy Cố Thành Uyên có thể là đã thiếu sót, da mặt cậu ta dày lắm cho dù không hiểu, cũng sẽ đi hỏi người khác."

Thẩm Hiểu Sở nhận lấy tờ giấy và chợt nhận ra rằng, quả nhiên vẫn là Khuynh Khuynh hiểu rõ Uyên học bá của nhà Khuynh Khuynh.

Giờ phút này Uyên học bá bị nói da mặt dày bất thình lình hắt xì trong phòng học lớp 6.

Bị cảm lạnh?

Anh nhìn xuống đồng phục xếp cẩn thận, khoác lên người dưới sự chú ý của cả lớp.

Bạn học lớp 6 tinh mắt phát hiện, đồng phục học sinh này người đứng đầu lớp đang mặc có vừa người hay không, có lẽ nhỏ hơn vài số.

Vương Thiên Nam đang học tiếng Anh cũng chú ý tới, đặt viên phấn trong tay xuống, " Đồng phục của Cố Thành Nguyên có phải là quá nhỏ không? Vừa vặn, tuần sau chúng ta sẽ đếm đồng phục mới của học sinh, em có thể.. “

“Không cần đâu, thầy!”

Cố Thành Uyên miễn cưỡng ngước mặt lên, nhìn vẻ kinh ngạc trong mắt mọi người, hài lòng nói: "Đây là Tần Khuynh Khuynh, đồng phục của ta không nhỏ."

Mọi người: "......”

Tú Nhân, là em sao?

Ngụy Bác Vũ nhìn thấu Cố Thành Uyên điên cuồng gật đầu, nói rằng đây chính là anh Uyên và anh Uyên ca chính là Tú nhi!!!

Vương Thiên Nam: "......”

Anh nên nói tiếp như thế nào?

“Ừh...... Cái này...... Đồng phục học sinh không nhỏ là tốt rồi......”

Sau đó Vương Thiên Nam vẻ mặt xấu hổ tiếp tục giảng cả lớp bài tiếng Anh.

Các bạn học phía dưới lại không thể nào yên ổn, tờ giấy nhỏ truyền tới truyền lui rất vui vẻ.

Sự việc đồng phục học sinh của Cố Thành Uyên và Tần Khuynh Khuynh cũng không biết sẽ bị biên soạn thành mấy phiên bản mật ngọt đây.