Em Là Núi Sông Vô Vàn Của Anh

Chương 28: Ghen tị

Buổi sáng, khi đồng hồ báo thức của điện thoại vang lên, lần đầu tiên Cố Thành Uyên có cảm giác xúc động muốn ngủ nướng luôn trên giường.

Cậu lưu luyến hồi lâu trên chiếc giường mà Tần Khuynh Khuynh nằm ngủ hàng ngày, sau đó mới chịu đứng dậy gõ cửa một căn phòng khác gọi Tần Khuynh Khuynh.

“Tần Khuynh Khuynh, dậy đi.”

Tần Khuynh Khuynh dùng cái âm lượng gần như không thể nghe thấy từ bên ngoài cửa mà “ừ” lên một tiếng.

Hôm qua cô ngủ hơi muộn, cảm giác lạ giường.

Luôn thấy cái gì đó không thích hợp bên trong căn phòng này.

Mắng chửi Cố Thành Uyên trăm ngàn lần.

Cuối cùng thứ đem Tần Khuynh Khuynh đánh thức, lại là bài tập về nhà…

Hôm qua cô chỉ quan tâm học vật lý, mấy cái khác một chữ cũng không động vào.

Mấy môn khác không cần để ý, nhưng giáo viên sinh học kiểm tra rất nghiêm khắc.

Tiết đầu tiên là tiết sinh học…

Tần Khuynh Khuynh véo vào đùi thật mạnh, mới thoát khỏi chút cơn buồn ngủ.

Sau khi ra khỏi phòng ngủ, cô ngáp lên một cái rồi về phòng mình thu dọn cặp sách.

Tần Khuynh Khuynh nhìn thoáng qua Cố Thành Uyên đang ở trong nhà vệ sinh rửa mặt, sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu trong gương, “Hôm nay mình muốn ngủ ở phòng của mình.”

Cố Thành Uyên nhướng mày, không nói có cho hay là không cho.

Tần Khuynh Khuynh kìm nén xuống cơn giận lúc rời giường mới có thể không cùng cậu ta cãi nhau.

Lúc cô thay quần áo, cô cảm thấy bụng dưới có hơi hơi đau, vừa mới tỉnh dậy còn mơ mơ màng màng nên không để ý đến.

Cô vò đầu bứt tóc, chắc là do hôm qua đá chăn nên bị cảm lạnh rồi…

Tâm trạng của Cố Thành Uyên hôm nay có vẻ rất tốt, vô cùng có kiên nhẫn mà ngồi ở bàn ăn đợi cô xuống lầu ăn cơm.

Hiếm khi cậu ta lại chậm hơn Tần Khuynh Khuynh, Tần Khuynh Khuynh nhìn cậu ta ăn cơm mà cứ vừa ăn vừa nói chuyện luyên thuyên, ngược lại hối thúc cậu, “Cậu ăn nhanh đi, mình còn có việc phải làm.”

Cố Thành Uyên: “???”

Cậu đến trùng hợp đến kịp?

“Làm chuyện gì? Cùng trộm chó học vật lý?

Tần Khuynh Khuynh uống lên một ngụm sữa, nghe không hiểu ý cậu, “Hả? Trộm chó?”

Là cái quỷ gì?

Cố Thành Uyên ý thức được mình vừa lỡ miệng, ho nhẹ một tiếng, “Có phải là vì học vật lý cùng Tiền Thác không?”

Tần Khuynh Khuynh uống một ngụm sữa, ngậm bánh mì trong miệng, đi đến phòng khách tìm chiếc áo khoác đồng phục ngày hôm qua tùy tiện vứt lên sofa.

Mơ hồ mà lẩm bẩm, “Không phải, mình đi mua cho Tiền Thác một ly trà sữa.”

Để thể hiện lòng biết ơn.

Cố Thành Uyên đang muốn thu dọn nhanh chóng, nghe được câu này liền chậm rãi ngồi trở lại.

Tần Khuynh Khuynh nhìn hai cái áo khoác đồng phục chồng lên nhau rên sofa, không nhận biết được cái nào là của Cố Thành Uyên, cái nào là của cô, liền trực tiếp ôm cả hai vào trong lòng.

Một tay cầm lấy cặp sách bước ra ngoài.

Cố Thành Uyên vẫn ngồi đó chậm rãi uống sữa.

Ảo tưởng muốn kéo dài thời gian.

Tần Khuynh Khuynh vội vàng, tùy tiện rút ra một cái áo khoác đồng phục đặt trên ngăn tủ ở cửa, “Cậu không đi thì mình đi trước.”

Cố Thành Uyên suýt chút nữ bị sặc đến.

Ho khan một tiếng, kịp thời gọi Tần Khuynh Khuynh lại, “Uống hết rồi, chờ mình.”

Cậu muốn giận dỗi như thế nào, cũng không thể ở dưới mí mắt của Tần Khuynh Khuynh quá mức rõ ràng làm bậy.

Cậu chỉ có thể cầm lấy đồng phục Tần Khuynh Khuynh vừa để lên tủ vắt lên vai, không tình nguyện bước ra khỏi nhà.

Suốt cả đường đi Tần Khuynh Khuynh không nói gì nhiều, cô mải mê mà gặm lấy miếng bánh mì trong tay, đến nổi áo đồng phục cũng chưa mặc vào.

Lúc nhìn đến tiệm trà sữa, cô mới cân nhắc mở miệng, “Cậu thích uống loại trà sữa nào?”

Cố Thành Uyên ảm đảm một đường, bây giờ mới thả lỏng sắc mặt một chút.

Tần Khuynh Khuynh nghiêng đầu suy nghĩ, “Trà sữa chân châu?”

Cố Thành Uyên vừa định nở nụ cười lại bắt đầu sụp đổ, cậu ghét nhất ăn trân châu trong trà sữa.

Tần Khuynh Khuynh thấy cậu không trả lời, cho rằng cậu lại đang kiêu ngạo, hừ lạnh một tiếng, “Đừng tưởng là mình mua cho cậu, mình chỉ muốn hỏi một chút đám con trai các cậu thích uống cái gì, để mình còn mua cho Tiền Thác một ly.”

Cố Thành Uyên: “….”

Cậu hoàn toàn im lặng.

Cậu cảm thấy…Hướng phát triển của chuyện này ngày càng mất kiểm soát.

Sao đột nhiên Tần Khuynh Khuynh lại luôn nhắc đến cái tên Tiền Thác trộm chó kia?

Đáng tiếc, cậu còn chưa nghĩ ra được cách giải quyết, chỉ có thể mặt mày chua chua mà nhìn cô gái nhỏ nhảy nhảy vào tiệm trà sữa, lại cười tươi mà cầm ba ly trà sữa đi ra.

Đợi đã…ba ly?

Trong đó có một ly là…hương dừa cậu yêu thích?

Thì ra…cô vẫn nhớ đến cậu?

Tần Khuynh Khuynh nhìn thấy Cố Thành Uyên thất thần đứng yên, chạm vào cánh tay cậu một cái, hất hất cằm, “Đi thôi.”

Tiệm trà sữa đối diện ngay trường học, bởi vì bọn họ là chạy vội đến đây, thời gian còn sớm, không cần quá khẩn trương.

Có khi giáo viên còn chưa đến trường học.

Cố Thành Uyên liếc nhìn Tần Khuynh Khuynh, tay trái cầm đồng phục, tay phải bưng trà sữa, nhìn khá là bận rộn.

“Mình cầm giúp cậu.”

Một bàn tay mảnh khảnh, thon dài đưa đến trước mặt Tần Khuynh Khuynh, ngữ khí ôn nhu, thiếu đi vẻ địch ý.

Tần Khuynh Khuynh lại cảm thấy như nhìn thấy ma, bước sang bên cạnh hai bước, sợ Cố Thành Uyên có ý đồ ném rớt trà sữa, “Không cần đâu, mình cầm là được.”

Cũng không biết Cố Thành Uyên có ý kiến gì với Tiền Thác, lỡ như cậu ta đem trà sữa của Tiền Thác “vô tình” rớt xuống đất thì làm sao…

Cố Thành Uyên thu lại ánh mắt, không truy cứu phản ứng của cô.

Cậu cảm thấy là cô đang thấy ngại ngùng vì lúc nãy mắng cậu, bây giờ lại cho cậu trà sữa…

Thật sự là, Tần Khuynh Khuynh vốn dĩ không có ý định mua cho Cố Thành Uyên…

Chỉ là tình cờ gặp phải Thẩm Hiểu Sở ở cửa lớp 4, đang cầm hai cái ly muốn đi lấy nước, một cái là của cô, cái còn lại là của bạn cùng bàn Tần Khuynh Khuynh.

Tần Khuynh Khuynh khoác lên vai Thẩm Tiểu Sở, “Đi thôi, tiết sau lại đi lấy nước, mình mua trà sữa cho cậu.”

Sau đó cố Thành Uyên trố mắt mà nhìn, cái ly trà sữa hương dừa kia đưa đến trong tay Thẩm Hiểu Sở.

Tia mềm mại ở đầu trái tim đột nhiên biến mất.

Thẩm Hiểu Sở cười cười nhận lấy trà sữa, quay đầu lại liền thấy Cố Thành Uyên còn đứng ở cửa phòng học, dùng ánh mắt nhìn về phía cô…thật là đáng sợ.

Cứ như cô cướp cái gì của cậu vậy.

Tần Khuynh Khuynh nhìn theo tầm mắt của Thẩm Hiểu Sở, không hề phát hiện ra điều gì, vô thức cùng Cố Thành Uyên vẫy vẫy tay, “Bye bye.”

Không hề dừng lại, liền quay người đi về phía chỗ Tiền Thác đang ngồi.

Như là muốn tạo bất ngờ cho Tiền Thác, cô từ phía sau đột nhiên đem trà sữa đưa đến trước mắt cậu…

Sau đó, Cố Thành Uyên cũng không nghe bọn họ trong lớp nói cái gì, không nói lời nào mà bỏ đi.

Tiền Thác ngẩng đầu lên, đẩy mắt kính, hướng đến người mà ngày đêm thương nhớ cười cười, “Cảm ơn.”

Tần Khuynh Khuynh đem cặp sách ném lên bàn, lấy ra sách bài tập sinh học rồi ra hiệu cho Thẩm Hiểu Sở lấy sách bài tập của cô ấy ra.

Cho dù có bao nhiêu bài tập về nhà, Thẩm Hiểu Sở từ trước đến nay luôn làm hết không chừa cái nào.

Cô không thèm quay đầu lại, “Không có gì, hôm qua cậu dạy vật lý cho tôi, tôi nên cảm ơn cậu.”

Tần Khuynh Khuynh lấy viết ra, dành ra tới một khu đất trống trên bàn để chép bài tập, mới quay đầu trịnh trọng nói với Tiền Thác một câu, “Cảm ơn.”

Lúc cô hất tóc, Tiền Thác ngửi thấy một mùi thơm.

Vốn dĩ cậu ta đang làm bài tập, thân thể nghiêng về phía trước, giờ phút này đang hướng nhìn vào mắt cô ấy, cảm giác…thật sự rất gần gũi.

Cổ họng Tiền Thác nhúc nhích, khi cậu bình tĩnh lại, Tần Khuynh Khuynh đã ngồi thẳng người, ngoan ngoãn mà chép bài tập về nhà.

Cậu ta chợt nghĩ, nếu cậu là Cố Thành Uyên thì tốt biết mấy.

Hôm qua, cậu ta thấy bức ảnh Cố Thành Uyên gửi, đó là phòng của Tần Khuynh Khuynh, lúc gọi video với cô, cậu đã chú ý đến bức tường sơn màu hồng nhạt, tấm màn màu xanh nhạt…

Bầu trời đầy sao ngoài cửa rốt cuộc đẹp đến bao nhiêu cậu không nhìn thấy được, lúc đó cậu ta chỉ cảm thấy ghen ghét đến điên lên.

Nếu như…

Nếu như cậu là Cố Thành Uyên…

Cậu sẽ ở rất rất gần Tần Khuynh Khuynh…

Cậu có thể cùng với Tần Khuynh Khuynh đi học, về nhà…

Bọn họ có thể…

Tiền Thác ánh mắt vừa động, cúi đầu yên lặng nhìn chằm chằm ly trà sữa trong tay, không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.