Em Là Núi Sông Vô Vàn Của Anh

Chương 18: Trình Quất Tử

Cố Thành Uyên trầm tư một lát, rất là khẳng định nói cho Ngụy Bác Vũ, “Cậu ấy mà không đánh cho cậu một trận là sẽ không nguôi giận đâu.”

Ngụy Bác Vũ: “......”

Cho nên, tại sao cậu còn phải trốn vào trong nhà vệ sinh cơ chứ? Đánh sớm đánh muộn thì cũng đều là đánh thôi...

Sau khi Diêm Quyên trở về nghĩ lại thật lâu và kỹ càng, lại sinh ra hoài nghi dối với nhân sinh quan của mình.

Cô cảm thấy, việc của Tần Khuynh Khuynh cùng Cố Thành Uyên... hình như bà thật sự không có tư cách quản lý, mà ví dụ này dùng để khích lệ các học sinh khác cũng không tồi!

Ai bảo yêu đương lúc học cấp ba nhất định là chuyện xấu?

Diêm Quyên còn tự an ủi mình, Tần Khuynh Khuynh cùng Cố Thành Uyên ở bên nhau, biết đâu điểm vật lý có thể có chiều hướng tăng lên!

Chỉ cần Tần Khuynh Khuynh có thể vượt qua Cố Thành Uyên, cô có thể ngang tàng ở trước mặt Vương Thiên Nam rồi!

Nghĩ như vậy, Diêm Quyên đã rõ ràng, Tần Khuynh Khuynh chính là hy vọng để cô xoay chuyển tình thế ở trong văn phòng.

Chỉ là... khi cô đi vào lớp thấy trên bàn của Tần Khuynh Khuynh bày một đống đồ ăn vặt, vẫn không kiềm chế được lửa giận, “Tần Khuynh Khuynh!”

Bạn học lớp bốn cúi đầu liền chạy về chỗ của mình, không thể trách mọi người được, chỉ là Khuynh Khuynh sắp gặp hoạ rồi.

Thẩm Hiểu Sở trượng nghĩa túm lấy mấy túi đồ ăn vặt nhét vào trong ngăn bàn của mình.

Tần Khuynh Khuynh thấy cô giáo đi tới, trong lòng ngược lại là thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cô giáo mà còn chưa xuất hiện, cô liền phải xong đời rồi.

Diêm Quyên chỉ vào trên bàn học tràn đầy của Tần Khuynh Khuynh kia, cuối cùng cũng tìm được chỗ để trút giận, “Tần Khuynh Khuynh, chuyện của em cùng với Cố Thành Uyên phụ huynh hai nhà đều không phản đối giáo viên cũng không có ý kiến gì nhưng, nhưng em nhìn xem bây giờ em lại như thế này...”

Bà điểm kỹ từng cái trong đám đồ ăn vặt trước mặt Tần Khuynh Khuynh,

“Sữa Vượng Tử."

“Oreo.”

“Coca.”

“Hạt dưa.”

“Còn có bánh rán?!”

“Em tới trưởng mở căng tin đấy à?!”

Thẩm Hiểu Sở liếc mắt ra trước nhìn nửa cái bánh rán mà mình đặt ở trên bàn của Tần Khuynh Khuynh, thiếu chút nữa khóc, Khuynh Khuynh, xin lỗi!

Nhớ thương bánh rán, liền không còn lòng dạ mà xem nhẹ tin tức mà giáo viên chủ nhiệm tuôn ra, chuyện của Tần Khuynh Khuynh cùng với Cố Thành Uyên, phụ huynh cả hai đều không phản đối?!

Chúng bạn học ăn dưa đồng thời đánh rớt bút trong tay xuống đất, đây là kiểu ba mẹ thần tiên gì vậy?!

"Ba mẹ thần tiên" đang du lịch vui vẻ ở Tam Á biết đến cách gọi này sẽ muốn phiêu mất.

Tần Khuynh Khuynh sống không còn gì luyến tiếc mà đưa tay đỡ trán, vốn cho rằng Diêm Quyên tới cứu cô, ai mà ngờ, là tới hại cô sập hố......

Miệng của cô giáo có thể lắp thêm cửa rồi đóng lại không?

Cứ như vậy truyền ra ngoài, cô không cần mặt mũi nữa à?

Mà thêm nữa, lời này truyền tới tai Khương Yên, thành con đường theo đuổi vợ của Cố Thành Uyên còn dài nha!

Diêm Quyên đẩy đồ ăn vặt sang hai bên, nhìn quyển sách《Đề thi thật 5 năm đề mô phỏng 3 năm》màu tím cực kỳ quen thuộc kia mà trước mắt sáng ngời, chuyên đề trên sách lại là vật lý?!

Lại quét mắt trên bàn của cô một vòng, quyển 53 màu tím này cô chỉ mua loại về vật lý?!

Đột nhiên cảm thấy cho dù thật sự Tần Khuynh Khuynh mở cả căng tin trong lớp cũng hoàn toàn không có vấn đề gì!

Sắc mặt của Diêm Quyên từ âm u chuyển thành tình cảm, “Khuynh Khuynh à, trước tiên thì em đem cất mấy thứ này đi nhé, tan học rồi ăn.”

Bạn học lớp bốn ăn dưa không xong: ???

Lại là một vị thần xoay ngược tình thế nữa?

Mạch não của giáo viên chủ nhiệm rốt cuộc trông như thế nào vậy? Người đang trong thời mãn kinh đều như vậy sao?

Tần Khuynh Khuynh càng không hiểu được logic này, cô làm Diêm Quyên tức giận đến vậy, sáng nay còn bắt bẻ việc cô "ăn" đồ ăn vặt, hiện tại bỗng dịu dàng thế!

Không phải là... tức quá hoá điên rồi chứ...

Tần Khuynh Khuynh có hơi chột dạ, nhanh chóng nhét đồ ăn vặt vào trong ngăn kéo, nhét không được thì dùng ké bên bàn của Thẩm Hiểu Sở.

Chỉ là... tại sao chỗ nào trong bàn của Sở Sở cũng đầy ắp thế?

Thẩm Hiểu Sở nghĩ thầm hỏng rồi, bản thân cướp đồ ăn vặt sớm, hoá ra Khuynh Khuynh vốn dĩ cũng định chia cho cô một nửa à?

Tần Khuynh Khuynh dứt khoát ném đồ ăn vặt ra phía sau, lên bàn học của Tiền Thác...

Tiền Thác tỏ vẻ… rất bất ngờ.

Các bạn khác ở cách chỗ ngồi của Tần Khuynh Khuynh một khoảng khá xa âm thầm quyết định, lần sau khi chọn chỗ ngồi thì chọn chỗ chung quanh Khuynh Khuynh.

Có drama để hóng, có cp để quẩy, còn được chiêu đãi hạt dưa bánh quy.

Cuộc sống viên mãn cũng chỉ như thế thôi!

Tổng kết thành một câu, ‘đi theo Khuynh Khuynh có cơm ăn’, cái "cơm" này tượng trưng cho rất nhiều thứ, ngoại trừ ý trên mặt chữ, còn có thể lý giải thành... cơm chó.

Hơn nữa bọn họ tình nguyện vui vẻ ăn cơm chó này!

Tiết đầu tiên không phải môn vật lý, Diêm Quyên chỉ là muốn đến bắt lỗi, nhưng khi cô đi từ trong lớp ra ngoài khí chất toàn thân của cô đã khác hẳn.

Khi gặp thoáng qua Vương Thiên Nam đang muốn đi lên lớp sáu ở hành lang, còn cực kỳ hữu hảo chào hỏi, “Thầy Vương buổi sáng tốt lành nhé.”

Doạ Vương Thiên Nam tới mức sửng sốt hai giây, cô Diêm khi nãy cười đến... thật đáng sợ.

Làm anh nghĩ đến những năm tháng mà lớp của anh dẫn dắt bị nguyên lớp của Diêm Quyên chèn ép gian khổ ấy...

Tiết học này của lớp bốn không thể an ổn, nếu giáo viên ngữ văn quan sát cẩn thận, sẽ phát hiện lực chú ý dành cho cô giáo rõ ràng không bằng Tần Khuynh Khuynh.

Tần Khuynh Khuynh mong sao mong trăng mãi mới chịu đựng được nguyên một tiết bị nhìn chằm chằm.

Vừa tan học là cô liền đi thẳng đến lớp sáu, mục đích chỉ có một, xử chết Ngụy Bác Vũ...

Thật sự không được, lui một bước tiến hai bước, làm cậu ta ngậm miệng lại cũng được.

Cửa lớp sáu có một cô gái tới nhanh như gió, có bạn học nhìn thấy xoay người liền gọi Cố Thành Uyên đi ra tiếp.

Tần Khuynh Khuynh nhìn chằm chằm đợt thao tác này của cậu ta, lại không còn gì để nói.

Cố Thành Uyên liếc nhìn chỗ ngồi rỗng tuếch của Ngụy Bác Vũ, đi ra dập lửa nguôi giận cho Tần Khuynh Khuynh.

“Cậu ta bị cậu doạ sợ tới mức chạy vào nhà vệ sinh nam không dám đi ra rồi.”

Ẩn ý là —— Ngụy Bác Vũ rén như vậy rồi, tạm tha cho cậu ta một lần đi.

Tần Khuynh Khuynh lửa giận không có nửa phần xu thế muốn giảm, mắt sáng như đuốc nhìn về nhà vệ sinh nơi phương xa, cân nhắc việc mình có thể chặn đánh Ngụy Bác Vũ ở cửa nhà vệ sinh hay không.

Một cái liếc mắt này của cô lại làm Cố Thành Uyên hoảng hốt rồi, anh còn tưởng rằng Tần Khuynh Khuynh muốn đích thân đi vào trong tóm Ngụy Bác Vũ ra ngoài, vội vàng: “Đừng, nếu cậu thật sự muốn tìm cậu ta, giờ nghỉ của tiết sau tớ giúp cậu chặn cửa lớp.”

Bạn học vừa rồi gọi anh ra giúp Tần Khuynh Khuynh nghe thấy lời này yên lặng phun tào, nếu là Cố Thành Uyên giữ ở cửa lớp, đừng nói Ngụy Bác Vũ, học sinh cả lớp cũng không ai dám bước ra...

Ngụy Bác Vũ ở trong nhà vệ sinh với cảm quan chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ không hề biết chính mình cứ như vậy bị anh Uyên mình luôn luôn ngưỡng mộ bán đứt, đang tận lực ngừng thở chịu đựng hết chuyện cho qua.

Tần Khuynh Khuynh khó thấy được anh có lòng tốt như vậy, nhất thời có hơi chần chừ.

Nghĩ lại thì, Cố Thành Uyên cũng không ưa Ngụy Bác Vũ nhỉ? Hiện tại Ngụy Bác Vũ chính là quay vòng vây quanh Khương Nghiên đấy......

Đang muốn mở miệng trêu chọc hai câu, trên vai bị đập mạnh một cái, một cô gái đều không chính thức mặc đồng phục nhưng có thể nuôi tóc dài ở trường trung học phổ thông số 3 nhảy đến trước mặt cô, “Khuynh Khuynh!”

Âm lượng kia, như chỉ sợ không ầm điếc cô.

Tần Khuynh Khuynh xoay xoay lỗ tai, trừng mắt liếc Trình Quất Tử một cái.

Trình Quất Tử cái tên này nghe hơi tùy tiện, trên thực tế, vẫn là có chút ý nghĩa.

Được rồi, kỳ thật chính là bởi vì mẹ cô thích ăn quýt......

Cố Thành Uyên cảm thấy chủ đề của hai người này có khả năng cực lớn đề cập đến Khương Nghiên, nếu anh tiếp tục ở chỗ này thì có thể trở thành hiềm nghi tìm chỗ dựa thay cho Khương Nghiên.

Vì thế không vui xoay người trở về phòng học.

Bạn học lớp sáu cẩn thận chú ý hướng đi của câu chuyện nhìn không rõ, cp học bá cãi nhau rồi?

Hay là đứng đầu khối đơn phương giận dỗi?

Trình Quất Tử cùng Tần Khuynh Khuynh kề vai sát cánh đi về phía cửa của lớp bảy rồi, “Khuynh Khuynh, hôm qua Ngụy Bác Vũ nói với tớ chuyện Lưu Hoành Thành đang tìm hiểu chuyện của Khương Yên.”

Tần Khuynh Khuynh không chút để ý mà đáp lại một câu, “Ừ.”

Hồi tưởng lại cảnh tượng phòng tắm ngày hôm qua, lại bồi thêm một câu, “Giống tiết mục trùm trường với con gái nhà lành ngoan hiền.”

Trình Quất Tử cười đến ngửa tới ngửa lui, chỉ kém không vỗ đùi, “Tớ, cậu đừng có mà kể chuyện hài, nhìn tướng mạo của tên Lưu Hoành Thành kia, còn không xứng nhận vai.”

Tần Khuynh Khuynh bị cô bóp bả vai hơi đau nhức, hất cánh tay của Trình Quất Tử xuống, “Còn kịch bản anh hùng cứu mỹ nhân thì Cố Thành Uyên xứng không?”

Trình Quất Tử thành thật gật đầu, “Cái này khẳng định xứng, vậy cậu đi vào diễn thì là loại nhân vật nào?”

Nữ phụ ác độc?

Tần Khuynh Khuynh nghĩ nghĩ, “Xét về danh phận, tớ nên là vợ cả.”

Nói xong cô với Trình Quất Tử không hề dừng lại mà cùng nhau cười đến không còn giữ hình tượng.