Em Là Núi Sông Vô Vàn Của Anh

Chương 10: Anh hùng cứu mỹ nhân?

Có phải hay không, phòng ở này chỉ cần không phá bỏ, di dời bọn họ đi, thì không thể bán được? Để lại cho cháu chắt dùng để đi học?

Nghĩ lại, cảm thấy cũng không tệ…

Nhưng mà, ai muốn có con cháu cùng Cố Thành Uyên?!

“Không” Tần Khuynh Khuynh hoảng sợ, muốn đạp đổ tất cả ý tưởng vừa rồi của chính mình.

Cô sao có thể cùng Cố Thành Uyên ở bên nhau được?

Người Cố Thành Uyên thích…Là Khương Yên.

Cô định thần lại, lỗ tai có chút đỏ lên, vừa rồi cô đang suy nghĩ đi đâu vậy?

Nếu cô nói ra, Cố Thành Uyên ra tới sẽ cười nhạo cô đến chết.

Nhưng mà nói như vậy, sao Cố Thành Uyên còn chưa quay lại?

Đến thời gian học tiết thứ hai rồi, nên không thể nào có người trốn tiết, trốn ở phòng nước đấy chứ?

Tần Khuynh Khuynh nhìn ra ngoài một chút, đường đi không tính là xa, đi thẳng, sau đó rẽ vào góc một cái là được.

Tại vì Cố Thành Uyên quá chậm chạp nên cô mới đi tìm cậu ta, cô mới không sợ lúc đó cậu ta chất vấn mình.

Nghĩ như vậy, bước chân của cô cực kỳ thành thật bước đến phía trước, đi tìm Cố Thành Uyên.

…….

Cố Thành Uyên vốn dĩ là muốn mau chóng lấy nước, để cho Tần Khuynh Khuynh ở trên đường vừa uống vừa làm ấm tay, nhưng đâu có ai nghĩ rằng sẽ gặp phải người quen ở phòng nước…

“Em gái, gọi anh trai đi.”

“Cho anh trai để lại cái Wechat?”

“Em gái, đừng không nói gì nha, gọi một tiếng anh trai, về sau anh sẽ che chở cho em.”

“Mẹ nó! Cái này cũng không quá không nể mặt anh trai rồi.”

Cô gái nhỏ co rúm ở trong góc, nhút nhát sợ sệt, váy trắng trên người cọ lên lớp bụi trên tường, nhìn có chút chật vật.

Là…Khương Yên.

Cố Thành Uyên đương nhiên không thể thấy chết mà không cứu, đặt ly nước lên bàn bên cạnh, âm thanh không lớn không nhỏ, vừa đủ tất cả mọi người ở đây nghe thấy.

Áo khoác đồng phục của cậu còn ở chỗ của Tần Khuynh Khuynh, hiện tại chỉ mặc một chiếc áo màu trắng trên người, vừa nhìn chợt thấy thật sự xứng đôi với váy trắng trên người Khương Yên, “Bắt nạt nữ sinh mới tới, làm vậy mà được sao?”

Cái tên miệng đầy lời thô tục lúc nãy chậm rãi quay đầu nhìn lại, đánh giá Cố Thành Uyên. Điếu thuốc ngậm trong miệng rơi xuống đất, bị hắn dùng hai chân hung hăng nghiền nát, “Chà, đây không phải là Thành Uyên sao?”

Tán gái bị phá vỡ làm cậu ta rất là khó chịu.

“Làm sao? Học sinh lớp một cũng dám quản đến trên đầu anh mày?”

Ba bốn nam sinh phía sau Lưu Hoành Thành cũng đồng tình, tuy rằng đã nghe Ngụy Bác Vũ ở lớp 6 luôn là gọi anh Uyên, anh Uyên, nhưng dù sao là cũng chưa từng gặp qua, tận mắt thấy được cậu ta hung hăng như thế nào.

Vốn dĩ muốn hòa bình không làm gì, nhưng hiện tại Cố Thành Uyên lại muốn lo chuyện bao đồng, can thiệp vào chuyện của bọn họ.

Vậy đừng trách bọn họ kiếm chuyện.

Phòng nước cách phòng dạy học không gần cũng không xa, ít nhất là khi đánh nhau, khu dạy học bên kia sẽ không nghe thấy tiếng động.

Cố Thành Uyên khóe miệng cong lên, trên mặt luôn duy trì ý cười, chỉ là nụ cười này không chạm đến đáy mắt.

Cậu giống như là không nghe được lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ, hướng về phía Khương Yên, hất hất cằm, “Lại đây.”

Nhóm người Lưu Hoành Thành bắt đầu nóng nảy, Cố Thành Uyên này thật sự quá ngông cuồng, nhìn bộ dáng của cậu ta thật sự là không hề đem bọn họ đặt vào mắt. Lưu Hoành Thành hừ lạnh một tiếng, nhanh tay lẹ mắt muốn ngăn cản Khương Yên.

Ngay lúc vừa bắt được cô, cánh tay liền đau đớn một trận, “Mẹ nó!”

Khương Yên lợi dụng khoảng trống này liền vội vàng chạy tới phía sau Thành Uyên. Lưu Hoành Thành che lại cánh tay ngồi xổm xuống đất, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.

Mắt Cố Thành Uyên nhìn cánh tay phải của mình vừa đυ.ng vào Lưu Hoành Thành, rồi sau đó lắc lắc đầu chán ghét.

Lúc cậu động đến Lưu Hoành Thành lẽ ra nên dùng chân, đưa tay ra làm cái gì?

Sau khi những người anh em từ lớp 7 đi theo Lưu Hoành Thành kịp thời phản ứng lại, Ngô Kỳ Minh lập tức nắm chặt tay, hướng nắm đấm về phía Cố Thành Uyên.

Một bóng người màu xanh nhạt xuất hiện, Ngô Kỳ Minh chỉ cảm thấy trên bụng tê rần, giây tiếp theo liền thẳng tắp đập mạnh vào bức tường phía sau.

Kẻ gây ra vô cùng nhàn nhã dựa vào cửa phòng nước, lại có thêm vài phần ý muốn khoe khoang.

Thật sự cũng không phải, Tần Khuynh Khuynh âm thầm thở dài một hơi, có trời mới biết bây giờ đầu óc của nàng có chút choáng váng, tay chân cảm giác mềm nhũn, một cú đá vừa rồi, suýt chút nữa vặn cả eo.

Cố Thành Uyên nhìn thấy cô, nhíu nhíu mày, ý cười giảm đi, mất đi cơ hội nắm được tất cả tình hình như vừa rồi, “Sao lại đến đây?”

Tần Khuynh Khuynh mặt không cảm xúc quét mắt qua Khương Nghiên đang trốn sau lưng Cố Thành Uyên, hệt như một con chim non sợ hãi, giọng điệu không đổi. “Cậu lấy nước quá chậm, tớ đã chờ rất lâu, liền muốn xem cậu bị mắc kẹt như thế nào.”

Xem ra, lại là Khương Yên…

Thật đúng là trùng hợp, có vài phần giống như khung cảnh năm đó.

Cô nhìn Khương Yên đang đứng sững người ở nơi đó, mỉm cười.

“Khương Yên, thêm lần này nữa, Cố Thành Yên đã cứu được cô đến hai lần.” Trong mắt cô đầy ý hài hước, lời nói ra nhìn như là đang đùa giỡn.

Năm hai trung học cơ sở một lần, năm hai trung học phổ thông một lần, có phải hay không đến năm hai đại học lại còn muốn trình diễn tiếp tục anh hùng cứu mỹ nhân?

Tần Khuynh Khuynh mím môi, càng cảm thấy giữa Cố Thành Uyên cùng với Khương Yên có quan hệ thân thiết.

Ánh mắt Cố Thành Uyên kiên định, ánh mắt âm trầm, theo bản năng đi đến bên cạnh Tần Khuynh Khuynh, “Tớ vừa tình cờ gặp phải thôi…”

Không có lý do, chỉ là muốn giải thích cùng Tần Khuynh Khuynh mà thôi.

Cậu không hi vọng trong mắt Tần Khuynh Khuynh thấy rằng cậu có quan hệ gì với người khác, cậu ghét nhất cái loại ánh mắt này của Tần Khuynh Khuynh, cái ánh mắt khẳng định cậu cùng người khác đứng chung một chỗ.

Tần Khuynh Khuynh nhướng mày, có chút muốn cười, “Cậu gặp thì gặp đi, giải thích cùng tớ làm gì?”