Tần Khuynh Khuynh dùng đầu lưỡi chạm vào răng hàm sau, không thích thái độ này của Cố Thành Uyên , "Cậu hơi quá rồi đấy."
Cố Thành Uyên nhướng mày, "Thật sao? Không phải nói xuất giá tòng phu..."
Anh còn chưa nói xong, Tần Khuynh Khuynh đã hung dữ chặn miệng anh, xung quanh lớp là những ánh mắt dò xét , đều thì thầm bàn tán hóa ra học sinh đứng nhất với học sinh đứng nhì là một đôi sao? Cặp đôi hoàn hảo! Cặp đôi hoàn hảo!
Thẩm Hiểu Sở, người vừa mới biết từ lớp trưởng rằng giáo viên dạy toán sẽ không đến lớp hôm nay, đã chết lặng khi muốn đưa cho Tần Khuynh Khuynh một chiếc áo khoác đồng phục học sinh ... Hóa ra bạn cùng bàn của cô ấy là... giờ này đã bàn chuyện cưới hỏi? !
Ngụy Bác Vũ, người đã theo họ từ mẫu giáo đến trung học, tình cờ nghe thấy những từ "xuất giá tòng phu", đã chạy qua khinh khỉnh nói “Khuynh Khuynh, Uyên Uyên, chuyện này là thật sao?”
Anh ta đã tận mắt chứng kiến Tần Khuynh Khuynh và Cố Thành Uyên bên canh nhau từ lúc còn nhỏ, cha mẹ của họ đã hứa hôn cho hai người với nhau từ lúc chưa sinh ra, để có kết quả tốt đẹp của hai người, họ đã cố gắng giúp đỡ trong hơn nười hai năm. !
Mười hai năm! Hơn nửa tuổi của mình!
Cuối cùng cũng được đền đáp, Ngụy Bác Vũ vui vẻ cười toe toét, "Đã định ngày chưa?"
Anh ấy còn định giúp Cố Thành Uyên gửi thiệp mời sao? Đúng vậy, đưa cho Viên Đào Mễ một cái, Trình Quất Tử một cái, còn có một cái của Tần Dực Luân , anh họ nhà họ Tần ... Có vẻ như gần đây khá bận rộn!
Tần Khuynh Khuynh cười gượng một tiếng, đá vào chân Ngụy Bác Vũ, “Tên này, muốn ăn đòn à.” Nói xong, anh ấy bịt tay lên miệng Cố Thành Uyên, liếc thấy không có giáo viên trong hành lang, tiến lên hai bước để đánh Ngụy Bác Vũ.
Cô và Cố Thành Uyên? Làm sao có thể yêu nhau vậy! Mặc dù là có hôn ước từ lâu, nhưng bây giờ là thời đại nào rồi, ai còn làm theo cái đó?
“A… Anh Uyên quản vợ của anh này!” Ngụy Bác Vũ chạy khắp hành lang núp trốn, một cô gái đuổi theo đi vài đường taekwondo, anh ấy muốn trốn cũng không được.
Anh muốn quay lại lập tức nhắn tin bằng wechat cho Viên Đào Mễ chuyện này!
Trên lầu này, bất luận là đang làm bài hay tán ngẫu, đều đi tới cửa phòng học, nhìn ra bên ngoài, một nhóm người chạy tới trước cửa phòng học tìm Cố Thành Uyên.
"Tại sao anh ta lại có thể có bạn gái?" một số cô gái thì thầm.
Là người khác thì không sao, nhưng... nếu là Tần Khuynh Khuynh, thì anh ta làm sao có thể có cô ấy?
Lấy thành tích để so sánh sao? Tốt hơn hết là biết lượng sức mình, dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ người học võ sao? Không, bọn họ vẫn muốn sống tốt.
Hay là...lấy thành tích môn Vật Lý?
Nhưng mà!
Cố Thành Uyên vẻ mặt hài lòng nhìn lướt qua hành lang, sau đó nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Tần Khuynh Khuynh, đi về văn phòng giáo viên.
Đám đông thốt lên: "Ôi mẹ ơi! Bọn họ định thể hiện tình cảm của mình trước mặt giáo viên sao?!" "
Hôm nay có hôn lễ của lớp lớp số 4 và số 6 sao?!"
"Diêm Quyên với Vương Thiên Nam thành người thân ư?!
"Tuyệt vời, họ yêu nhau từ khi nào?"
"Tôi học cấp hai với họ, thấy họ thường đi dạo cùng nhau."
Hẹn hò từ thời cấp hai?"
"Có lẽ sớm hơn."
......
Vừa chạy về lớp sáu Ngụy Bác Vũ đã lấy điện thoại để báo tin cho Viên Đào Mễ tình hình ở chỗ của mình, nghe những câu này không thể ngồi yên, hớn hở chạy ra hành lang để bác bỏ tin đồn: "Khuynh Khuynh và anh Uyên là người thân! Hôn nhân này được quyết định mười bảy năm trước!"
Sau đó... cả đám người đều điên cuồng...
Tần Khuynh Khuynh nắm chặt tay, xoay người định đập cái miệng bự của Ngụy Bác Vũ, lại bị Cố Thành Uyên ngăn lại, "Tới phòng y tế trước đã, sắp vào học rồi, lát tính sổ sau." Hóa ra là đang lo cho mình, Tần Khuynh Khuynh khịt mũi cười cười, trong mắt có ý chê cười, "Cứ để bọn họ truyền tin đi, cậu không sợ Khương Yên nghe được ghen sao?"
Thấy Cố Thành Uyên không muốn trả lời, Tần Khuynh Khuynh càng thêm kích động, "Cậu có biết cậu ấy nghe được sẽ buồn tới mức nào không?"
Khoé miệng của cố Thành Uyên giật giật, "Chuyện của mình thì liên quan gì tới Khương Yên?"
Tần Khuynh Khuynh sửng sốt không thể hiện thái độ ghen tỵ nữa, chậm rãi nói: "Cũng đúng, là cậu ấy đã từ chối cậu ."