Hôm nay ngày đẹp trời, Sukuna bị con sen ôm vào lòng nức nở đến khi ngủ thϊếp đi.
Thấy không, đã bảo là bánh bèo mà.
Mỗi tội thằng đệ chỉ bỏ xuống mặt nạ trước hắn chứ trước mặt người khác thì vẫn tươi roi rói. Hảo kĩ thuật diễn.
Nghe nói nó mới gϊếŧ bạn tốt gì đó. Thật là, không muốn bạn tốt chết thì bí mật cầm tù là được rồi mà.
Nghe con sen bộc lộ cõi lòng thì có vẻ thằng bạn muốn chết và cảm thấy tự sát thì nhàm quá, phải chết bởi tay của Gojo Satoru mới sướиɠ.
Quả nhiên là bánh bèo, cần đẩy nhanh tiến độ thu thập ngón tay. Bây giờ có kĩ thuật diễn che dấu, lỡ con sen bị lộ tẩy sau đó bị người lợi dụng thì nguy rồi. Thân là ưu nhã chủ nhân, tất nhiên không thể để con sen bị người không phải mình lợi dụng.
———
Itadori Yuuji tay tiện cầm lấy cái hộp gỗ đáng ngờ trên mặt đất.
Hồi nãy đang chạy bỗng nhiên nghe tiếng rao có bán poster của Jenifer Lawrence nên không chú ý mặt đất, bị cái hộp này vướng ngã.
Cái hộp có chất liệu bằng gỗ, thoạt nhìn bẩn bẩn xấu xấu, còn có loại cảm giác cũ kĩ sắp mục nát đến nơi nhưng cố tình vẫn không bị vỡ nát, chỉ bật nắp để lộ một cục bị giấy gói. Không biết là cái quỷ gì.
Nhìn có vẻ là đồ cổ, nếu là ai làm mất chắc tiếc lắm, Itadori Yuuji suy tính xem có nên đưa ra đồn cảnh sát không nhưng cái đó từ từ cũng được, đến giờ họp câu lạc bộ rồi. Nếu mà cậu mà né hoạt động ngoại khoá kết bạn gì đó thì ông già sẽ bật dậy chạy ra khỏi bệnh viện đến đây cốc đầu cho mà coi.
Vì thế tuy cái hộp đáng ngờ cực kì nhưng Itadori tỉnh bơ cầm đến câu lạc bộ luôn. Đặt cái hộp lên bàn rồi ngồi xuống.
Chị Sasaki vừa thấy liền biết hàng tốt, nâng hộp ngó bên này bên nọ, mở ra thấy cái cục bên trong: "Chú em hôm nay kiếm đâu ra thứ này vậy, cái này là lá bùa đi, dán chằng chịt thế này chắc phong ấn thứ gì lợi hại lắm."
Tuy nói thế nhưng cũng không có vẻ hoảng sợ, thậm chí giọng nói nhảy nhót thoạt nhìn thật hào hứng. Tất nhiên đó chỉ là thoạt nhìn mà thôi, chị Sasaki cùng anh Iguchi đúng là yêu thích bí ẩn nhưng thấy mấy thứ đó sẽ lập tức run chân. Nếu mấy lần trước thám hiểm ngôi nhà ma ám mà không có Itadori đi cùng thì hai vị đàn anh đàn chị này chắc chỉ có thể đứng ngoài cửa nhìn nhắm nhà ma một cách khao khát chứ không dám đi vô.
"Chúng ta nên tổ chức hoạt động hội nhóm vào buổi tối và tháo mấy lá bùa này..." chị Sasaki đang tính ém nhẹm hàng cổ bị mất không giao cho cảnh sát mà trực tiếp phá luôn, Itadori lơ tơ mơ tính đồng ý thì-
"Méooo."
Không biết con mèo phấn hồng từ đâu bay ra vèo một cái cắn cái cục kia, đám giấy đáng ngờ kia không lửa mà cháy lên cực kỳ kịch tính, để lộ ngón tay hủ bại màu sắc phát tím bên trong. Chưa kịp nhìn kĩ thêm thì mèo đã tỉnh bơ nuốt cái ngón tay gớm gớm đó rồi.
"Mèo, mi không sao chứ!!! Sao có thể ăn bậy được."
Trong lúc hai anh chị hoảng hốt tính nhấc mèo lên đi khám (bị vuốt mèo tát bay không cho sờ). Yuuji nghĩ lại về cái ngón tay màu tím đen khô héo, còn có móng vuốt sắc nhọn kia. Mèo nuốt nhanh gọn thế kia, hương vị chẳng lẽ rất tốt?
Suy nghĩ bậy bạ của Yuuji bị đánh gãy khi đầu không hiểu sao nặng hơn một chút. Ánh mắt của hai người kia hướng về đây, cụ thể là hướng về trên đỉnh đầu của cậu. Ủa, mà con mèo đâu rồi?
Một dải lông phấn hồng xù xù phất qua phất lại ngay trước mặt.
Yuuji: "..."
Bộ não cùi ghẻ của Yuuji phải mất một phút mới tiếp nhận thông tin và nhận ra việc đầu mình nặng là vì con mèo đã nhảy lên đó ngồi.
Vươn tay lên tính nhấc xuống nhưng bị vuốt mèo đập bay.
Yuuji nhìn vệt đỏ trên tay mình, mèo mạnh như thế sao?
Sau quá trình đấu tranh anh dũng nhưng cái nhận lại chỉ là vài cú cốc đầu. Yuuji lo lắng cứ thế này thì mình càng ngu hơn thì đi tong, đầu đều bị gõ choáng váng đến nỗi thấy ảo giác con kì quái nhiều mắt đang bò trên sân trường.
Vì bảo vệ trí thông minh cằn cỗi còn sót lại trong đầu, Yuuji chỉ có thể từ bỏ phản kháng mà ngậm ngùi đội mèo đi học.
———
"Itadori, cậu mới thay đổi kiểu tóc à?"
Vì màu của con mèo hình như cực kì giống màu tóc Yuuji nên người xung quanh thoáng nhìn một lúc mới thấy gì đó sai sai. Nhưng cụ thể cái gì sai thì cũng không rõ lắm.
"Em Itadori lên bảng làm câu này." - Cô giáo môn toán không hiểu vì sao thằng Yuuji hôm nay trông quái quái, lực chú ý để đó liền tiện lợi gọi lên.
Vì thế Yuuji ngơ ngác nhìn bảng. Tuy nói ngu nhưng cậu còn không phải thiểu năng trí tuệ. Chỉ là không biết do bị mèo cốc đau quá, bị ảo giác con quái vật ngoài sân đánh lạc hướng hay gì mà không phản ứng lại thứ đang được viết trên bảng.
Vừa mới chớp mắt đã có đáp án rồi?
Khoan, sao đầu lại nhẹ bớt?
Yuuji cảm nhận xúc cảm lông xù cọ vào má và độ nặng trên vai, nhìn qua liền dính phải ánh mắt đầy khinh bỉ của mèo. Con mèo dùng đáng ngờ phương pháp cầm phấn và viết câu trả lời.
"Em Itadori không được mang thú cưng vào lớp."
———
Sukuna tuy thường xuyên ngủ nhưng bị Gojo bế đi khắp nơi, bao gồm trường. Khó tránh khỏi bị dính chương trình giáo dục thời nay, nhất là khi cái thằng chú thuật sư mạnh nhất không đi dạy cách sử dụng chú lực mà đi dạy toán.
Gojo Satoru: Thấy Vô Hạn của ta không, là toán đó (không).
Nói chung Sukuna nghe bậy bạ dính được một chút kiến thức, lại thấy thằng nhãi này sao ngu thế, cái câu hỏi cùi ghẻ này mà cũng không nghĩ ra cách làm.
Có thể thấy được phương pháp giảng dạy toán học đáng ngờ của Gojo có hiệu quả quá tốt rồi.
Sukuna vốn ăn xong ngón tay, muốn ngủ tiêu hoá một chút. Mà quả đầu phấn hồng của Itadori thoạt nhìn rất thuận mắt, xúc cảm cũng không tệ nên miễn cưỡng cho phép vinh dự được hắn nằm lên. Bây giờ thấy ngu xuẩn nhân loại ngu như vậy, cố mà hỗ trợ một chút vậy.
Tất nhiên có cơ hội khinh bỉ luôn mặt đần thối của người khác cũng là một phần lý do.
Bình thường Sukuna sẽ không tính toán với lũ phàm nhân nhưng không hiểu từ trường bất hoà hay sao mà cảm thấy thằng nhãi này hơi ngứa mắt, muốn tìm cách nói mỉa.
———
Hôm nay trời đẹp, Gojo cưỡi tàu tốc hành sau đó ngồi xe về nhà thì mèo bay rồi. Nhưng không sao, có GPS!
Vì lý do "nếu mình biết lái xe thì sẽ không có ai chở mình nữa" nên Gojo không có bằng lái xe. Nhưng thoạt nhìn khoảng cách không xa lắm nên đi bộ cũng được?
Vị trí có vẻ là trường học nên đến sớm cũng không có gì dùng. Từ sau vụ mèo bảo kê Tsumiki khỏi bị nguyền rủa dưới chân cầu thì tín nhiệm tăng mạnh, Gojo cực kì yên tâm thả rông nó nên hoàn toàn không vội vàng tìm mèo.
"Đi bộ" đến nơi liền thấy màu sắc phấn hồng quen thuộc. Mỗi tội nhân hai?
Giỡn thôi, Lục Nhãn sao có thể gặp rắc rối trong phân biệt chứ. cậu bé đang cùng mèo đấu trí đấu dũng hình như có thể chất rất ưu tú, cũng có chú lực, thật muốn dụ dỗ về làm học sinh đâu. nhưng kéo người vào chú thuật giới thì có hơi mất nết.
Gojo tiện tay quơ tay giải quyết con chú linh cùi ghẻ trên sân trường. Nói thật loại chú linh này vừa phất trừ sẽ sinh mới ngay nhưng tiện tay a, với lại sẽ có nhân viên định kì phất trừ tiếp nên không sao.
Yuujj đang cùng mèo cãi nhau thì không hiểu sao tầm mắt bị hấp dẫn bởi một dáng hình cao gầy: một người đàn ông tóc bạc dựng đứng, đeo khăn bịt mắt.
Có loại trực giác rằng người này tuy bịt mắt kín mít nhưng vẫn có thể nhìn xuyên qua tâm hồn cậu.
Hơn nữa hình như người này hình như vừa quơ tay thì con quái vật trên sân trường bay màu rồi.