Trong căn phòng lớn sáng đèn, cô chỉ chậm rãi nghe thấy từ bên ngoài vọng ra tiếng nói nhỏ từ cuộc đối thoại của những người bên trong.
Một lúc sau, cô mới nhận ra nơi này không phải kinh doanh đơn giản mà chính là trụ sở trao đổi mại *** phi pháp, nhìn qua khung cửa nhỏ nhoi cô tận mắt nhìn thấy hàng đống các gói hàng trắng cùng những vali tiền ngập đến hoa cả mắt khiến cô không khỏi kinh ngạc và còn sửng sốt hơn là Lý Trí Duy chính là người mà bọn họ cài vào chủ yếu nghe ngóng tình hình của các cuộc săn lùng thuốc phiện.
"Cô gái nhỏ..nghe trộm là không tốt đâu" - Phía sau lưng Sở Giai Hân đột nhiên vang lên một giọng nói kèm theo nụ cười gian tà.
Lời nói vừa dứt thì một cú đập sau gáy khiến cô bất tỉnh còn chưa kịp nhìn người đàn ông sau lưng là ai.
-----------------
Tưởng Nghiên Ngọc bên ngoài lo lắng gọi điện cho Sở Giai Hân nhưng di động của cô đã bị tắt. Khi cô nàng vừa đứng lên chuẩn bị đi tìm Sở Giai Hân thì một cánh tay dùng lực mạnh mẽ kéo cô lại.
"Thân là hôn thê của tôi mà cô lại xuất hiện những nơi như thế này sao ?" - Triệu Tứ Khâm không quá nổi giận chỉ trầm lạnh nói với cô.
"Còn chưa gả cho anh..anh lại muốn quản tôi sao thả tay tôi ra" -Tưởng Nghiên Ngọc sau hôm lễ đính hôn thì có ác cảm vô cùng với Triệu Tứ Khâm thậm chí là cố tình tránh mặt hắn ta mỗi khi hai gia đình ăn cơm cùng nhau.
"Tưởng Gia không cần thể diện không có nghĩa bổn thiếu gia đây không cần..còn không mau theo tôi về nhà" - Hắn siết chặt cổ tay khiến Tưởng Nghiên Ngọc đau đến nhíu mày.
"Tôi tìm bạn tôi anh mau tránh ra" - Cô nhất quyết đối nghịch với hắn.
"Chuyện này cô không cần lo" - Hắn bá đạo đẩy cô sang một bên cho thuộc hạ lôi cô ra xe, gương mặt lạnh lùng quay sang nhìn thấy người của Tần Mặc Đình đang dìu cô gái nào đó ra ngoài còn có cảnh sát Lý Trí Duy và Vũ Khiêm đi sau đó.
-----------------------
Trong căn phòng lớn, Sở Giai Hân tỉnh lại với đầu óc đau nhức không ngừng cô cố gắn mở mắt ra.
"Giờ thì nói xem..cô nghe được bao nhiêu rồi ?" - Một giọng nói thật lãnh đạm nghe có chút đùa bỡn.
"Tôi chỉ muốn tìm Lý Trí Duy ngoài ra không có ý gì cả.." - Sở Giai Hân ngẩn mặt lên đáp lại lời anh ta.
"Cảnh sát Lý ?" - Người đàn ông bỉu môi cảm thấy lý do này đúng là rất vô nghĩa.
Người này cô đã thấy trên báo rất nhiều, luật sư nổi tiếng khắp Châu Á với cái tên Hạ Diên gây xôn xao trong mỗi vụ kiện lớn. Sở Giai Hân biết bản thân sẽ có nguy cơ chôn xác ở đây vì cô đã biết được thông tin vận chuyển vũ khí và hàng trắng của họ tất nhiên bọn họ đời nào lại tha mạng cho cô.
Lúc này, bên ngoài hai người đàn ông đi vào. Cô kinh ngạc đến mức tròn xoe đôi mắt nhìn người đàn ông mặc vest đen gương mặt lạnh lùng đó là Tần Mặc Đình và đi theo sau đó là Âu Liên Việt.
"Sao lại là cô ta ?" - Tần Mặc Đình nghiên đầu ngồi vào sofa đối diện nhìn cô gái đang bị trói trong l*иg sắt với dáng vẻ tiều tuỵ đáng thương.
"Cậu biết cô ta à ?" - Hạ Diên trên tay đang cầm cây sắt dài nóng thì nghe giọng của Tần Mặc Đình.
Âu Liên Việt ngó nghiên xung quanh rồi mới đi đến một bàn chứa đầy các chất lỏng kì lạ cùng vài thuốc đóng hộp lẫn các loại máy cô chưa từng nhìn thấy qua bao giờ.
"Để sau đi, Mặc Đình cậu tính thế nào về lượng hàng kế tiếp đây ?" - Âu Liên Việt chậm rãi nói.
"Cậu xử lí đám người đó rồi chứ ?" - Đáp lại hắn Tần Mặc Đình lạnh giọng hỏi lại một câu.
Hoá ra Tần Mặc Đình ngoài việc làm chủ tịch của tập đoàn kim cương JK lớn nhất nhì thế giới thì hắn cũng là một trong các ông trùm của giới hắc đạo có tiếng vô cùng khϊếp sợ. Sở Giai Hân từ đầu đến cuối đều nghe hết câu chuyện của bọn họ, các loại thuốc cấm đều do cơ sở của Âu Liên Việt sản xuất nhưng người thật sự đứng sau lại là Tần Mặc Đình...đây đúng thật là chấn động đối với cô.
Tần Mặc Đình trầm lạnh bước đến chỗ cô, thân hình cao lớn của hắn khiến cô có chút e dè nhưng gương mặt nhỏ nhắn lúc này càng trở nên kiên quyết mạnh mẽ hơn bình thường.
"Cô..biết phân chia hoá chất đúng không ?"- Hắn chỉ hỏi cô một câu mà khiến mọi người ở đó đều ngẩn ra nhìn nhau không hiểu gì cả.
"Thì sao chứ" - Cô đáp lại không ngần ngại.
"Nếu đồng ý giúp chúng tôi việc này..tôi sẽ tha mạng cho cô" - Hắn cười lạnh đưa một mẫu giấy ra ngấm ngầm một câu đe doạ, đây chẳng phải là ép người rồi sao.
"Anh không sợ tôi báo cảnh sát hay giở trò gì trong lượng hàng của anh à" - Sở Giai Hân cũng chẳng mấy kiêng nể mà thẳng thắng hỏi lại.
"Nếu cô có bản lĩnh thì đã không bị tóm vào đây rồi đúng không ?" - Hắn nhẹ giọng cười nói đáp lại câu nói mờ nhạt của cô khiến cô tức run cả người.
Hắn nói không sai, dù cô có thoát ra thì cũng chẳng có bằng chứng gì buộc tội bọn họ. Không cẩn thận ngược lại sẽ bị gϊếŧ khi nào không hay, cô còn nhiều việc để làm thật sự không thể chết được. Ngẫm một lúc cuối cùng cô cũng quyết định đồng ý làm việc cho hắn.