Tổng Tài Xấu Xa, Cảm Phiền Tránh Ra

Chương 42: Phối hợp thật tốt

Trong bệnh viện tâm thần, Lệ Bách Nhiên đang cầu xin giúp đỡ nhưng lại bị viện trưởng đuổi ra không chút lưu tình. Bệnh viện này chỉ nhìn vào tiền bạc, mặc dù Lệ Bách Nhiên là con nhà giàu nhưng vì chịu trừng phạt nên thẻ ngân hàng của anh ấy đã bị đóng băng. Cộng thêm chuyện anh ấy và Đường Thanh Tâm ôm hôn trên đường đã bị phóng đại vô số lần, vì thế đừng nói là thẻ ngân hàng, bây giờ ngay cả tiền mặt cũng không có một đồng.

Trước khi xử lý tốt những chuyện đó, bệnh viện sẽ không để ý đến lời thỉnh cầu của Lệ Bách Nhiên. Bọn họ dùng lý do không phải người thân để từ chối yêu cầu của anh ấy.

Bây giờ Đường Thanh Tâm còn đang hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện, Lệ Bách Nhiên vô cùng nôn nóng. Anh ấy đã đồng ý sẽ đưa bác gái về, thế nhưng lúc này lại không làm được.

Lệ Bách Nhiên ủ rũ cúi đầu trở lại bệnh viện, ngay khi nhìn thấy Lệ Thiên Minh, anh ấy lấy dũng khí bước lên. Tuy nhiên còn chưa kịp bước đến bên cạnh anh thì đã bị vệ sĩ ngăn lại, trực tiếp đuổi ra ngoài. Bất đắc dĩ, anh ấy đành phải gửi tin nhắn cho Lệ Thiên Minh nhưng không ngờ số điện thoại của mình đã bị chặn, đưa vào danh sách đen nên không gửi tin được.

Lúc này, Lệ Bách Nhiên mới phát hiện thủ đoạn của người chú út này của mình vô cùng dứt khoát và thẳng thần.

Cả ngày Đường Tuyết Mai đều canh giữ ở bên ngoài bệnh viện, vừa tìm được cơ hội rời đi thì nhìn thấy Lệ Bách Nhiên. "Lệ Bách Nhiên!”

Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn Đường Tuyết Mai đang cắm đầu đi tới, trên mặt không tự chủ được hiện lên chút chán ghét: "Đường Tuyết Mai, rốt cuộc các người muốn làm gì bác gái? Tại sao đang yên lành lại chuyển bà ấy đến bệnh viện khác? Bệnh viện đó tùy ý đánh chửi bệnh nhân, các người không phải không biết, tại sao lại làm như vậy?"

"Tại sao à?"

Đường Tuyết Mai giống như nghe thấy chuyện khôi hài, trong mắt cô ta lóe lên chút giảo hoạt: “Bởi vì tôi muốn làm thím út của anh!”

“Không biết xấu hổ!"

“Nhan sắc của tôi cũng không tệ, vóc dáng lại càng đẹp hơn Đường Thanh Tâm, tại sao cô ta có thể làm vợ Lệ Thiên Minh chứ? Cứ coi như nhờ vào vận may của cô ta đi, nhưng mà cô ta không biết quý trọng, thế mà lại dây dưa với anh. Anh dám nói trong lòng anh có thể quên được cô ta không? Tôi làm như vậy cũng là giúp anh mà thôi, anh còn không biết điều như vậy nữa."

Lời nói của Đường Tuyết Mai khiến cho Lệ Bách Nhiên nhớ đến lần trước Đường Thanh Tâm tự sát, ngay lập tức sắc mặt anh ấy trở nên tái nhợt, không nói nên lời.

"Lệ Bách Nhiên, nghe tôi đi. Tôi chỉ muốn làm vợ của Lệ Thiên Minh mà thôi, chuyện người mẹ điên kia của Đường Thanh Tâm thì anh đừng để ý nữa."

Lệ Bách Nhiên im lặng, chỉ liếc mắt nhìn cô ta rồi bỏ đi thẳng.

"Ngu xuẩn!" Đường Tuyết Mai mắng một tiếng, sau đó hừ lạnh rồi trở về xe của mình. Tiện tay, cô ta mở điện thoại di động ra, suy nghĩ một chút thì khóe miệng lại cong lên một nụ cười.

Cô ta không dám đắc tội Lệ Thiên Minh nhưng Lệ Bách Nhiên thì không thành vấn đề.

Trong phòng bệnh, cách tấm kính thủy tinh, người đàn ông nhìn chăm chăm vào Đường Thanh Tâm đang còn hôn mê, trong lòng lại âm thầm đau đớn. Không biết từ khi nào, người phụ nữ này đã bắt đầu trôi vào tim anh, có lẽ là từ khi cô bắt đầu làm thư ký của mình nhỉ?

Không so sánh thì không biết, đến tận bây giờ Lệ Thiên Minh mới chợt nhận ra cô quan trọng với mình đến nhường nào. Chỉ riêng việc sắp xếp lịch trình, quả thật Lâm Thiên Kim không thể nào so với cô được.

“Đường Thanh Tâm, cô tỉnh lại đi. Tôi sẽ để cô làm lại công việc mà mình yêu thích, hơn nữa cũng không cưỡng ép cô sinh con, cũng sẽ không nghi ngờ cô nữa."

Không biết có phải cô đã nghe thấy lời nói của người đàn ông hay do anh hoa mắt, Lệ Thiên Minh nhìn thấy ngón tay Đường Thanh Tâm khẽ động đậy. Anh lau mắt nhìn kỹ lại một lần nữa, thế nhưng không hề nhận ra điều gì khác thường.

Thật ra thì hiện tại Đường Thanh Tâm vẫn còn tri giác, trong lòng có chút nhớ mẹ, trong tiềm thức rất muốn tỉnh lại, vì vậy khi nãy mới khẽ cử động.

Lệ Thiên Minh cúi đầu tựa vào cạnh cửa, lấy điện thoại di động ra gọi cho cấp dưới của mình. Trong lòng anh vẫn luôn nhớ đến chuyện mẹ của Đường Thanh Tâm, đối với lời nói của Lệ Bách Nhiên cũng nửa tin nửa ngờ.

Sau khi canh giữ bên ngoài phòng bệnh của Đường Thanh Tâm hai mươi tư trên hai mươi tư giờ, rốt cuộc Đường Thanh Tâm cũng có thể chuyển đến phòng bệnh thường. Lệ Thiên Minh cố ý sắp xếp phòng bệnh VIP, thứ nhất để cô không bị người khác quấy rầy, thứ hai là bởi vì do anh có tiền nên cách sống thoải mái đã thành thói quen.

Khi Đường Tuyết Mai nhìn thấy Lệ Thiên Minh một lần nữa đã là buổi tối ngày thứ ba. Đường Thanh Tâm tỉnh lại chỉ có thể ăn những thức ăn lỏng, Lệ Thiên Minh muốn tự mình đi mua nên để lại vệ sĩ canh giữ ở cửa. Vì thế khi Đường Tuyết Mai lướt sát qua vai anh, do Lệ Thiên Minh cúi đầu nên đã không nhìn thấy cô ta.

Đi tới trước cửa phòng bệnh, gương mặt vệ sĩ lạnh lùng ngăn cản cô ta. Đường Tuyết Mai liếc mắt nhìn bệnh nhân trong phòng, cố ý cao giọng nói: "Để tôi vào đi! Nếu Đường Thanh Tâm tức giận thì các người có chịu trách nhiệm nổi không? Tôi và em ấy là cùng một bố sinh ra, các người dám cản tôi sao?"

Đường Thanh Tâm nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đang la lối bên ngoài, giơ bàn tay yếu ớt ra, sau khi vệ sĩ nhìn thấy thì né người tránh ra.

"Hừ!"

Đường Tuyết Mai hừ lạnh, ngạo nghễ đứng thẳng bước vào. Sau đó còn tiện tay đóng cửa lại, cắm hoa tươi vào bình rồi bình thản nói: "Thật chẳng biết người mẹ điên kia của cô có thể chống đỡ được bao lâu."

Vừa dứt lời, Đường Thanh Tâm gấp gáp đến mức vùng dậy ngay lập tức. Thế nhưng cô lại bị Đường Tuyết Mai đè lại, người phụ nữ cúi xuống giả vờ như chăm sóc Đường Thanh Tâm nhưng thật ra lại mở miệng uy hϊếp bên tai cô: "Đợi một lát nữa khi Lệ Thiên Minh trở về thì cô hãy nói với anh ấy rằng hy vọng tôi có thể ở lại đây để chăm sóc cô. Hãy nhớ, nếu không tối nay tôi sẽ đến bệnh viện tâm thần đấy".

Đôi mắt Đường Thanh Tâm chảy xuống hai hàng nước mắt, Đường Tuyết Mai giơ tay lau nước mắt trên mặt cô, sau đó cười nhạt: “Phối hợp cho thật tốt vào, tin chắc không lâu nữa thì cô có thể giải thoát rồi. Tôi biết cô hận tôi thấu xương, tôi cũng vậy. Mặc dù chúng ta đều cùng họ Đường nhưng tôi và cô vĩnh viễn không thể cùng một lòng được, vì thế chỉ cần cô ly hôn với Lệ Thiên Minh, tôi sẽ tự động bỏ qua cho cô".

Lời nói của Đường Tuyết Mai khiến Đường Thanh Tâm nghiêng đầu sang một bên, không nhìn cô ta nữa. Người phụ nữ kia cũng không để ý, dù sao tất cả đều là giả vờ, chỉ cần có thể gặp được Lệ Thiên Minh thì tốt rồi, những chuyện khác không quan trọng.

Vì gặp mặt Lệ Thiên Minh, Đường Tuyết Mai cố ý ăn mặc trang điểm thật kỹ lưỡng. Hôm đó nhìn thấy anh căng thẳng vì Đường Thanh Tâm như vậy, hôm nay cô ta cũng học theo lối ăn mặc của Đường Thanh Tâm, thế nhưng phong cách kia hoàn toàn chẳng hợp với gương mặt lẳиɠ ɭơ của cô ta một chút nào.

“Cô đến đây làm gì?"

Đường Tuyết Mai đang đắc ý trong lòng, bỗng nhiên bị một âm thanh lạnh lùng phía sau dọa sợ, cô ta cảm giác nhiệt độ trong phòng đã đột ngột giảm xuống thật mạnh. Đường Tuyết Mai xoay người, cố gắng nặn ra một nụ cười rồi ấp úng giải thích: “Tôi... tôi... tôi đến đây để chăm sóc Thanh Tâm, không tin thì anh hỏi em ấy đi".

Đường Tuyết Mai chỉ vào Đường Thanh Tâm, trong ánh mắt lóe lên chút cảnh cáo. Lệ Thiên Minh đặt thức ăn lên đầu giường, nhìn về phía Đường Thanh Tâm thì thấy người phụ nữ đang cắn chặt môi dưới, một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu.

Lúc này, Lệ Thiên Minh mới tin tưởng rồi không nói gì thêm nữa. Anh chỉ lặng lẽ lấy thức ăn ra, cầm chén muỗng tới, nâng cao đầu giường của Đường Thanh Tâm lên rồi mới bưng chén đến. Lệ Thiên Minh liếc mắt nhìn Đường Tuyết Mai, thờ ơ hỏi: "Sao vậy, hôm nay không cần đến bệnh viện tâm thần sao?"

"Cái gì, sao phải đi đâu chứ? Tổng giám đốc thật biết nói đùa mà."

Gương mặt Đường Tuyết Mai đã trở nên tái nhợt, còn trong lòng Đường Thanh Tâm lại hơi chấn động, ánh mắt dừng trên mặt Lệ Thiên Minh rồi đảo sang nhìn cô ta. Cô không dám tin Lệ Thiên Minh lại biết được chuyện này, mình còn chưa nói gì cả, làm sao anh biết được chứ?

Bởi vì cả người gầy yếu, bây giờ cô cũng không thể làm gì cả, ngay cả ăn cơm cũng nhờ người khác đút. Vì thế vừa nghĩ đến mẹ là trong lòng cô lại vô cùng khó chịu.