Tổng Tài Xấu Xa, Cảm Phiền Tránh Ra

Chương 11: Cô ấy là vợ con cưới về

"Do duyên phận sao? A! Do duyên phận cũng khó nói là sẽ sinh ra đứa ngốc hay không đó nha". Nghe thấy câu trả lời của Đường Thanh Tâm, Trương Mỹ Lan cười khẩy một tiếng, chợt nói ra một câu quái gở.

"Mỹ Lan!" Càng nói càng không biết che mồm, nghe mấy lời khó nghe được nói ra từ miệng Trương Mỹ Lan, bàn tay bà cụ nhà họ Lệ đang cầm đũa đập mạnh xuống bàn một cái, cố gắng dùng sự tức giận của mình để ngăn Trương Mỹ Lan tiếp tục nói bậy bạ.

"Mẹ à, con không hề ăn nói bừa bãi, cũng không cố ý gây chuyện, mẹ xem cái này đi. Xem xem cháu dâu ngoan của mẹ đã lừa mẹ thế nào." Trương Mỹ Lan có chứng cứ trong tay, cảm giác mình đầy sức mạnh, hoàn toàn không sợ sự tức giận của bà cụ nhà họ Lệ, bà ta trừng mắt nhìn Đường Thanh Tâm, lấy một tấm ảnh và một tờ giấy ra.

Buổi chiều Trương Mỹ Lan đã đi in những thứ mà người lạ đó gửi qua tin nhắn ra, chứng cứ về bà mẹ đang ở bệnh viện tâm thần của Đường Thanh Tâm và chứng cứ về việc cô không thể có con được.

"Đây là cái gì?" Nhìn đồ vật Trương Mỹ Lan đẩy đến trước mặt mình, bà cụ nhà họ Lệ cúi đầu nhìn lại, đập vào mắt là hình ảnh một người phụ nữ ánh mắt đờ đẫn, khuôn mặt tiều tụy, vẻ mặt hốt hoảng.

"Mẹ à, cái này mẹ nên hỏi Đường Thanh Tâm cho kỹ, còn có tấm ở dưới này." Trương Mỹ Lan mưu mô được như ý, mỉm cười đắc ý với Đường Thanh Tâm đầu óc đang mơ hồ, bà ta lấy tờ giấy chứa kết quả xét nghiệm ra đặt trước mặt bà cụ nhà họ Lệ.

Bà cụ nhà họ Lệ nhìn kỹ tờ giấy, đọc rõ ràng từng chữ trên tờ giấy đó, càng đọc ánh mắt càng không thể tin được, cuối cùng, bà cụ không nhìn tờ giấy đó nữa, bà ấy ngẩng đầu lên nhìn Đường Thanh Tâm.

Thật lâu sau đó, bà ấy mấp máy môi, hơi run rẩy hỏi Đường Thanh Tâm: "Thanh Tâm, chuyện này là thật sao? Cháu... Cháu không thể có con được?"

Vẻ mặt bà cụ rất ngạc nhiên, không thể tin nhìn tờ giấy, nhưng tên trên tờ kết quả xét nghiệm quả thật là tên Đường Thanh Tâm.

Lúc Đường Thanh Tâm nghe thấy lời nói của bà cụ, cô sửng sốt một hồi, đầu óc bắt đầu suy nghĩ, chớp mắt đã đoán được tờ giấy mà Trương Mỹ Lan đưa ra là cái gì.

Cô không nói một lời nào, đứng dậy cầm hai tờ giấy trước mặt bà cụ qua, rất nhanh cô đã đọc được tin nhắn trên đó rồi nhìn hình ảnh được gửi đến.

"Mẹ lấy cái này từ đâu ra?” Tại sao Trương Mỹ Lan lại có thể có được mấy thứ này? Đường Thanh Tâm nhíu mày, chất vấn Trương Mỹ Lan.

"Sao? Chó cùng rứt giậu à? Đừng tưởng rằng cô có thể nói dối cả đời! Không thể sinh con thì thôi đi, còn dám gạt chúng tôi chuyện cô có một bà mẹ mắc bệnh tâm thần. Bệnh này còn có thể di truyền, lỡ như đứa trẻ của nhà họ Lệ chúng tôi vừa sinh ra đã bị ngu thì phải làm sao?" Trương Mỹ Lan cho rằng Đường Thanh Tâm chột dạ đuối lý, giọng điệu nói chuyện cũng cao hơn vài phần.

Tay nắm tờ giấy từ từ siết chặt, Đường Thanh Tâm cúi thấp đầu, cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình. "Mẹ lấy được những thứ này từ đâu ra?" Đường Thanh Tâm không để ý đến lời của Trương Mỹ Lan mà lặp lại vấn đề mới vừa hỏi.

"Thái độ đó của cô là gì đó? Đường Thanh Tâm, cô gả vào nhà chúng tôi ăn của chúng tôi dùng của chúng tôi, còn giấu chúng tôi chuyện không thể sinh con, giấu một người mẹ bị bệnh tâm thần. Có một người mẹ như vậy, cô không ngại mất mặt thì nhà họ Lệ chúng tôi ngại. Cũng không biết cô, có bị bệnh thần kinh không, đừng hại Thiên Minh thì nhà họ Lệ chúng tôi mới yên ổn".

Thấy Đường Thanh Tâm lại không tôn kính người lớn tuổi, nói giọng như gây sự hỏi mình. Trước đây Trương Mỹ Lan đã bất mãn, nghẹn một bụng tức cũng bởi vì Đường Thanh Tâm vào nhà mình, bà ta mượn cơ hội này phát tiết hết ra.

“Mẹ không được nói như vậy. Nói con cái gì cũng được, mắng con cũng được, con sẽ không cãi lại, nhưng con không cho phép mẹ nói mẹ con".

Mẹ là ranh giới cuối cùng không thể chạm đến nhất trong lòng Đường Thanh Tâm, bất

kể là ai cũng không thể xúc phạm mẹ cô.

“Thái độ gì vậy? Cô dám nói giọng đó với tôi sao? Mẹ đúng là mắt mù mới để cho cô vào cửa làm con dâu nhà chúng tôi, mẹ, mẹ có nhìn thấy chưa? Ngày thường Đường Thanh Tâm này giả bộ khéo léo, bây giờ đã lộ ra nguyên hình rồi đó" Trương Mỹ Lan bị thái độ của Đường Thanh Tâm chọc cho tức giận, ngực phập phồng rõ ràng. Bà ta chỉ vào mũi Đường Thanh Tâm, quay đầu qua “tố cáo" với bà cụ, để bà cụ luôn luôn thương yêu Đường Thanh Tâm thấy rõ rằng đứa cháu dâu ngoan trong lòng bà là người thế nào.

"Thanh Tâm, những lời Mỹ Lan nói đều là thật sao?" Lòng bà cụ cũng vỡ vụn, nén nước mắt, muốn cô cho bà một đáp án.

Rũ cánh tay siết chặt tờ giấy xuống, Đường Thanh Tâm tràn đầy tức giận lại chỉ có thể nuốt vào trong bụng, cô biết rõ từ trước tới nay Trương Mỹ Lan luôn coi cô là cái đinh trong mắt, muốn tìm cách đuổi cô ra khỏi cái nhà này. Dù sao gả vào nơi này, trở thành vợ của Lệ Thiên Minh, vốn cũng không phải là nguyện vọng của mình, “Đúng! Con không sinh được, thật xin lỗi bà nội, đã khiến cho bà thất vọng. Mẹ, nếu con không thể nối dõi tông đường, con đồng ý ly hôn, chỉ cần Thiên Minh đưa cho con một tờ giấy ly hôn, con sẽ lập tức ký rồi ra khỏi nhà".

Chỉ cần có thể rời đi thì cái gì cô cũng không cần. Cô đã chịu đủ căn nhà không có tình cảm này rồi, trước mắt chính là cơ hội, dĩ nhiên Đường Thanh Tâm sẽ nắm chặt.

Đáng tiếc tâm từ nhỏ bé của cô luôn không chạy thoát khỏi đôi mắt hỏa nhãn kim tinh kia của Lệ Thiên Minh.

"Mẹ, bà nội."

Sau khi Đường Thanh Tâm nói ly hôn rồi rời đi, Lệ Thiên Minh đứng dậy cắt ngang cuộc chiến đầy khói thuốc súng trên bàn cơm này, thuận tay giật lấy tờ xét nghiệm Đường Thanh Tâm nắm chặt trong tay, xem nội dung bên trên.

“Đường Thanh Tâm là người vợ con cưới về, không phải là công cụ sinh nở" Giọng nói của Lệ Thiên Minh rất lạnh lùng, vẻ mặt của anh vô cùng nghiêm túc, trong ánh mắt lộ ra sự kiên định.

Ba người tại chỗ nghe thấy lời của Lệ Thiên Minh nhao nhao sửng sốt, nhất là Đường Thanh Tâm, lời nói bảo vệ đó của anh đánh mạnh vào trái tim nhỏ bé, cô lại cảm thấy một dòng nước ngầm bắt đầu khởi động, thúc đẩy cô có cảm giác động lòng trong tích tắc.

Nhưng rất nhanh, cô đã mạnh mẽ ép xuống.

Sớm muộn gì cô cũng phải rời đi, trái tim không thể dễ dàng bị dao động như vậy. “Thiên Minh, sau này con vẫn phải có con, nhà họ Lệ lớn như vậy..."

Trương Mỹ Lan cảm thấy ngạc nhiên đối với việc Lệ Thiên Minh đột nhiên bảo vệ cô, bà

ta cho là anh chỉ không sáng suốt trong nhất thời, vì vậy nhắc nhở một câu. "Mẹ, bất kể mẹ dùng đường dây gì để có được những thứ này, xin mẹ sau này đừng nhúng tay vào chuyện của con và Thanh Tâm nữa, sinh con hay không là bọn con quyết định, huống chi con và Thanh Tâm cũng không có ý định sinh con sớm như thế."

Lệ Thiên Minh nhìn Trương Mỹ Lan, lời anh nói làm cho bà ta bối rối.

"Bà nội, xin lỗi, con và Thanh Tâm cùng nhau quyết định giấu bà, cho dù Thanh Tâm không thể sinh, ống dẫn trứng bị tắc cũng không phải là vấn đề gì lớn lao, phẫu thuật là có thể khôi phục cho nên bà đừng lo lắng" Ngăn chặn Trương Mỹ Lan mở miệng, Lệ Thiên Minh xoay người an ủi bà cụ.

"Bọn con ăn no rồi, lên lầu trước đây".

Nói xong, anh dắt tay Đường Thanh Tâm, không để ý tới những người trên bàn cơm nữa. Lệ Thiên Minh dẫn cô lên lầu, rời khỏi nơi thị phi đó.