Quân Hôn: Độc Sủng Chỉ Mình Em

Chương 18

“Anh.... Chúng ta....”Tô Mộc Dao thật sự không nhớ nổi cái gì. Chẳng lẽ viên đạn kia có thêm cái gì như là thuốc kí©ɧ ɖụ©...sau đó cô vật Mặc Dục Thành xuống làm chuyện kia....?

Tô Mộc Dao muốn khóc nhưng không có nước mắt, cô làm sao có thể đói khát như vậy được... Hơn nữa, Mặc Dục Thành không phải giỏi đánh nhau sao? Anh không biết trói cô bằng một sợi dây, hoặc ném cô vào nước lạnh hay gì đó sao?

Nhưng khi di chuyển eo và chân cô đều không có cảm giác gì ... Chắc chắn, cô chưa làm gì được Mặc Dục Thành? E hèm, không phải cô muốn nghĩ như vậy. Cô chỉ nghĩ sự thật là như vậy.

Thấy Tô Mộc Dao chỉ nói vài câu cũng không nói gì nữa, Mặc Dục Thành có chút kinh ngạc, “Em đang suy nghĩ cái gì?" Vốn tưởng rằng cô sẽ khẩn trương hỏi mình, lại không nghĩ tới cô chuyện gì cũng không hỏi.

"Tôi đang tự hỏi liệu anh có ổn không ... Tôi không cảm thấy gì cả...."

Nghe thấy những lời của Mặc Dục Thành, Tô Mộc Dao đang chìm trong suy nghĩ của chính mình, đã thốt ra mà không cần suy nghĩ. Ách... nói xong cô liền cảm thấy hối hận, nhưng đã quá muộn.

Anh thực sự phải tự hỏi phải chăng Tô Mộc Dao đã hiểu lầm điều gì đó ... và khả năng xảy ra điều này dường như là chắc chắn. Tay phải nâng cằm cô lên, Mặc Dục Thành thần sắc lãnh đạm mang theo vẻ mặt tà ác " Em muốn có cảm giác gì?"

“Đừng nóng giận...”Lúc này nhìn thấy vẻ mặt anh, Tô Mộc Dao khẳng định chắc chắn không có chuyện gì xảy ra giữa hai người vì cô đã nói ra điều gì đó mà anh không thể làm được. Cô không khỏi cảm thấy ớn lạnh trong lòng, vì sợ ai đó sẽ nổi giận.

Mặc Dục Thành không bao giờ thẹn quá hoá giận nhưng không biết tại sao ở trước mặt cô gái ngốc này lại tức giận, “Tôi chỉ là tò mò, em muốn có loại cảm giác gì?”

“... Không muốn bất kỳ cảm giác nào..." Tô Mộc Dao nhanh chóng đáp lại.

Trực tiếp lật người cô cô xuống, vô cùng thô lỗ đè trên người cô nhưng vẫn là cẩn thận tránh đi vết thương, "Mới sáng sớm, đừng thử thách sự kiên nhân của tôi... "

Nhìn Mặc Dục Thành trước mặt, cảm giác được bụng dưới mình khó chịu, Tô Mộc Dao gật đầu, ngoan ngoãn. Thấy vậy, anh hài lòng, nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái, "Nằm thêm chút nữa, tôi đi nấu cháo cho em."

Cho đến khi anh rời khỏi phòng, Tô Mộc Dao vẫn cảm thấy có chút mơ hồ, chẳng lẽ đêm qua không xảy ra chuyện gì thật sao? Nếu không, tại sao cô lại không mặc quần áo? Nhưng nếu có...theo tự nhiên, cô phải cảm thấy có điều gì đó trên cơ thể mình. Cho dù thể lực tốt, cũng không nên là không có chút nào cảm giác nào chứ?

Nhặt chiếc váy trên mặt đất nhìn nó đã bị cắt rách tả tơi Tô Mộc Dao không có hứng thú mặc nữa. Cô lập tức xuống giường, mở tủ quần áo của Mặc Dục Thành, nhìn những bộ quân phục được sắp xếp chỉnh tề và ngay ngắn, người đàn ông này bán quân phục sao, sao lại có nhiều như vậy ?

Sau khi chọn tới lui, Tô Mộc Dao trực tiếp chọn chiếc áo sơ mi dài nhất, giúp cô không phải tìm quần ... Về phần có quá hở hang hay không, thì so với bị nhìn thấy cô ấy khỏa thân trên giường, không phải còn tốt hơn sao?

Cả người còn có chút choáng váng, Tô Mộc Dao đoán chắc là mình mất rất nhiều máu quá... Quả nhiên, vừa bước vào phòng tắm, liền nhìn thấy sắc mặt mình tái nhợt.

Vỗ nhẹ lên mặt cô, chải nhẹ mái tóc dài đến thắt lưng của cô, vết thương ở vai trái ảnh hưởng đến cử động của tay trái, cô tính toán đến chuyện sẽ phải một người cụt tay trong một thời gian... Dù sao như vậy cũng tốt nhất rồi.

" Ting ~ Ting ~" Tiếng chuông cửa vang lên Tô Mộc Dao nhìn quần áo mình đang mặc, mặc như thế này ra ngoài chắc chắn sẽ gặp rắc rối.

Nhưng nhìn thấy Mặc Dục Thành ở trong phòng bếp hình như không có ý muốn mở cửa, vì vậy Tô Mộc Dao rất có bổn phận chạy ra mở cửa, thông qua mắt mèo để nhìn ra bên ngoài . Cô quyết định nếu là đàn ông thì mặc kệ, còn nếu là phụ nữ thì có thể cân nhắc mở cửa.

Chưa kể, đó thực sự là một người phụ nữ rất xinh đẹp!

Người phụ nữ ở cửa đang cầm một thứ gì đó trong tay, cô ấy đang chỉnh sửa quần áo và kiểu tóc của mình, như thể cô ấy muốn xuất hiện trước mặt người khác với vẻ ngoài đẹp nhất của mình.

Tô Mộc Dao nghi hoặc, người này quen biết Mặc Dục Thành sao? Tô Mộc mang dép lê đi tới cửa phòng bếp, nghiêng đầu nhìn anh đang quay lưng về phía mình, "Này, Mặc Dục Thành! Bên ngoài có một cô gái đang tìm anh, tôi mở cửa có được không?"

Mặc Dục Thành quay lại nhìn Tô Mộc Dao vừa vặn nhìn thấy cô mặc quần áo của mình. Dưới chiếc áo sơ mi dài tay, cơ thể nhỏ bé của cô trông càng nhỏ hơn ... Nhẹ nhàng quay mặt đi, chỉ có anh biết cơ thể mình lúc này đang bồn chồn như thế nào.

Thấy Mặc Dục Thành tựa hồ không thèm để ý, chuông cửa lại không ngừng vang lên, Tô Mộc Dao dùng tay phải mở cửa, liền gặp được người phụ nữ đã chuẩn bị kỹ càng xong xuôi.. Cô thấy thế, trên mặt lộ ra nụ cười.

Khuôn mặt của người phụ nữ dường như cứng đờ, ánh mắt của cô ấy quét xuống khuôn mặt của Tô Mộc Dao....

Tô Mộc Dao cười không khách khí, lại chứa một chút đáng yêu tinh tế, " Cô tìm ai vậy?"

Nhìn Tô Mộc Dao trước mặt, người phụ nữ hướng nội hỏi lại, "Xin lỗi... anh Thành có ở nhà không?"