Thiếu Tá Cấm Dục: Thuần Hoá Mèo Hoang Nhỏ

Chương 16: VẬN MỆNH.

"Cái gì cơ?"

Bạch Ngọc Cẩm bán tín bán nghi. Lời nói của cô gái này rất giống mới một quyển sách thuật bí cô đã từng đọc qua, sống lại trong thân xác của kẻ khác như những cuốn sách trọng sinh mà cô đã từng đọc sao?

Điều này không thể xảy ra được, định nghĩa này vốn không tồn tại trong cuộc sống này.

Lẽ nào cô lạc vào thế giới đa song song chăng?

Người phụ nữ như một phần đoán được tâm tư của Bạch Ngọc Cẩm, nhẹ nhàng trấn an tinh thần cô.

"Bạch Ngọc Cẩm, cô đừng quá nghĩ suy lamc gì! Những điều tôi nói là sự thật. Tôi và cô hiện tại chỉ là một cỗ linh hồn đang bị giam giữ trong thân xác của tôi. Một mất một còn. Tôi vốn không qua nổi tai hoạ lần này, bởi vì cơ thể tôi dị ứng với một chất trong thuốc kí©ɧ ɖụ©. Tại giây phút đó đã hồn lìa khỏi xác. Nói đúng hơn, linh hồn của tôi đã không thể điều khiển thân xác này nữa rồi. Chỉ có cô mới có thể sống dậy được, giúp tôi trả thù kẻ đã hãm hại tôi, cầu xin cô hãy giúp tôi."

Người con gái đó rưng rưng nước mắt, nâng bàn tay trắng nõn của Bạch Ngọc Cẩm đặt ở trên môi mình.

Cô cảm thấy khó hiểu, hỏi lại: "Cô tính làm gì vậy?"

Cô ấy mỉm cười một cái, đứng dậy, thân trên gập xuống đồng thời đan mười ngón tay lại với cô, sau đó nhắm mắt lại, đặt một nụ hôn lên vầng trán Bạch Ngọc Cẩm.

"Ký ức của tôi sẽ trao lại cho cô. Đã đến lúc tôi phải rời khỏi thế gian này rồi! Tôi sẽ đi đến thế giới của cô, thay cô rửa sạch nỗi ô nhục mà bao năm qua cô đã phải hứng chịu. Bạch Ngọc Cẩm, từ giờ cô sẽ là tôi, hãy thay tôi sống nửa đời còn lại."

Một luồng sáng hệt như đom đóm đang không ngừng xâm nhập vào đại não của Bạch Ngọc Cẩm, cô cau mày khó chịu, cố gắng dung nạp hết những ký ức mà người kia trao lại.

Kiếp trước, Bạch Ngọc Cẩm là hoàng hậu đứng trên vạn người, một bậc mẫu nghi thiên hạ đầy oai phong lẫm liệt. Chỉ vì bị thất sủng mà lòng nàng sinh ghen, ngày ngày ban dược liệu cho phi tần trong hậu cung uống, tác dụng phụ của thuốc làm tắc nghẽn hỷ mạch khiến cho nữ nhân không thể sanh hạ nhất cá hài tử.

Nội chiến trong cung bắt đầu nổi ra gay gắt trong thầm lặng, kết quả chính nàng bị trúng độc dược nặng không thể tìm ra thuốc giả. Chất độc đã ngấm vào xương vào tuỷ, phá vỡ mọi tế bào hồng cầu, ranh giới sinh tử đang cận kề đến với nàng.

Đêm đó, nàng bị thanh mai trúc mã hãm hại, không bị hắn cướp đi trong trắng nhưng lại không thoát khỏi vụ hoả hoạn, nàng đã mất khi còn độ tuổi mười bảy.

Nhưng mệnh nàng lớn đâu thể cứ như thế kết thúc được? Linh hồn của nàng phiêu bạt theo thời không đến tận mấy nghìn năm, mượn thân xác của một thiếu nữ mười chín tuổi tên Bạch Nhược Vũ để sống lại. Nhưng nguyên chủ là một người vô cùng nhút nhát, bị người người khinh bỉ rèm pha chỉ vì là con của người phụ nữ đã đi phá vỡ hạnh phúc hôn nhân của một gia đình khác.

Mà Bạch Ngọc Cẩm lại là nữ tử cổ đại, mang trong mình những tư tưởng cổ hủ lạc hậu, nhưng lại đa tài đa nghệ, biết giám định đồ cổ, biết một chút y thuật.

Hai con người hai số mệnh đầy oanh liệt, chỉ vì một sự cố mà được hoán đổi cho nhau.

Ảo ảnh đang hiện trong tâm trí Bạch Ngọc Cẩm, liệu rằng đây có phải là thước phim slow motion quay chậm lại những ngày tháng nguyên chủ Bạch Nhược Châu còn tồn tại, có cuộc sống đầy bi đát trên thế gian này chăng?

Một giọng nói vang lên kéo linh hồn người con gái trở về hiện thực, cô giật mình mở to mắt nhìn trần nhà trắng muốt, đầu đau điếng hệt như có ai đó dùng vật cứng tác động vào.

Bạch Nhược Châu đảo mắt nhìn xung quanh, bỗng nhiên ánh mắt cô dừng lại khuôn mặt xa lạ đang nhìn chằm chằm lấy mình.

Nhìn người thiếu nữ trước mặt, trong đầu cô ngay lập tức hiện rõ ký ức của nguyên chủ, chưa kịp mở miệng chào hỏi, ngay lập tức người trước mặt vươn tay ra, nhéo mạnh một bên má của cô.

"Bạch Nhược Châu, mình không ngờ cậu cũng có ngày đi ăn vụng mà không biết đằng chùi mép đó!"

Cơ thể của Bạch Nhược Châu liền phản ứng lại theo thói quen, cô nheo mắt lại, tỏ ý ghét bỏ.

"Khắc Duệ, đến bao giờ cậu mới bỏ được cái thói đi nhéo má người khác đây? Cậu nhìn thử xem, từ khi mình tăng cân đến bây giờ, có ngày nào cậu không nhéo má mình không hả? Hai bên má của mình chỉ vì bị cậu nhéo mà giờ nó bị lệch, trông xấu xí chết đi được!"

Bạch Nhược Châu mặt cay mày nhó, tay phải đưa lên cố gắng gỡ bỏ thứ đang ghim chặt da thịt mịn màng của mình.

Từ sau khi được Bạch lão phu nhân nhận về nuôi, cuộc đời Bạch Nhược Châu như bước sang trang mới, từ một cô nhóc gầy gò chỉ có da bọc xương, bốc chốc qua một năm đã thay đổi hoàn toàn.

Khắc Duệ bị bạn nói nặng lời, biểu cảm cô nàng không vui vẻ chút nào, lực tay nhéo hai bên má ngày càng tăng.

"Tiểu Châu, từ khi nào mà cậu dám than thở với mình? Cậu chán sống rồi hở?"

"A... đau... Khắc Duệ, cậu đang làm mình đau đó..."

Bạch Nhược Châu bị người ta nhéo má đau đến chảy nước mắt, bất đắc dĩ, cô dùng lời nói nhỏ nhẹ để năn nỉ đối phương buông tay.

Đến cuối cùng, Khắc Duệ cũng chịu nghe theo lời khẩn cầu mà tha thứ cho cô một lần. Cô nàng ngồi trên ghế tựa, hai chân vắt chéo, tay khoanh lại trước ngực, trên người toát ra khí chất ngạo nghễ, trừng mắt nhìn Bạch Nhược Châu.

"Lần này lão nương tốt bụng tha cho cậu một mạng!"

Bạch Nhược Châu cười khổ trong lòng, tay đưa lên xoa dịu cơn đau truyền từ hai bên má, ấm ức đáp lại.

"Biết rồi! Lần sau mình không phạm phải sai lầm nữa!"