Thiếu Tá Cấm Dục: Thuần Hoá Mèo Hoang Nhỏ

Chương 14: LÀ NGƯỜI HAY HỒN MA.

Bạch Ngọc Cẩm lắc đầu vài cái thật mạnh, cố trấn an tinh thần mình phải tỉnh táo, cô đưa tay lên dụi dụi hai bên mắt, nhưng kết quả chẳng thể nào thay đổi.

Bạch Ngọc Cẩm cứ ngỡ bản thân mình vẫn bị lạc trong giấc mơ kỳ lạ. Cảm giác mát lạnh bủa vây lấy hai bên chân, cô cúi đầu xuống nhìn, cảm thấy y phục trên người mình quá hở hang.

Liếc mắt nhìn mọi thứ xung quanh, Bạch Ngọc Cẩm cố gắng tìm nơi cất y phục của mình, nhưng tìm mãi mà không thấy. Bất đắc dĩ, cô đành phải lấy chiếc mền mỏng quấn gọn lên người, che đi những chỗ mà cô cảm thấy hở hang nhất.

Bạch Ngọc Cẩm không biết mình nên rời khỏi đây bằng cách nào, bỗng nhiên toàn thân cô rùng mình một cái, có phản ứng kỳ lạ. Đầu óc của cô hoàn toàn trống rỗng, theo phản xạ của cơ thể mà không tự chủ sải bước chân tiến lại gần cánh cửa lớn, đẩy cửa bước ra bên ngoài.

Ánh mắt của cô không có tiêu cực, hai chân không nghe theo não bộ điều khiển. Từng bước nặng nhọc tiến đến thang máy, vươn đầu ngón tay ra bấm nút xuống tầng một.

Bạch Ngọc Cẩm sửng sốt, không hiểu tại sao mình lại có hành động trái với những gì mà cô suy nghĩ, nó hoàn toàn đi ngược lại lý trí điều khiển. Đôi chân theo phản xạ thân thuộc mà bước ra khỏi thang máy, đi về hướng đại sảnh.

Ánh mắt của cô không giấu nổi sự kinh ngạc, những con người nơi đây đều có cách ăn mặc kỳ quái, màu sắc y phục đều sặc sỡ, không phải là một màu tối như ở Long Minh quốc.

Mọi người đều đặt ánh mắt kì lạ lên người Bạch Ngọc Cẩm, thấy đầu tóc của cô rối bời, trên người quấn chiếc mềm xọc sệt nhăn nhúm thì có chút hiếu kì.

Nhân viên tiếp tân đã quá quen thuộc với hình ảnh này, lắc đầu tỏ vè ngán ngẩm.

Bạch Ngọc Cẩm không chịu nổi những ánh mắt đang nhìn đăm chiêu lấy cơ thể mình, cô vàng bước theo linh tính mách bảo, tốc độ ngày càng nhanh, chẳng mấy chốc, đối diện trước mặt cô là một con đường lớn.

Dưới ánh nắng gay gắt, đầu óc của Bạch Ngọc Cẩm càng trở nên choáng váng. Một thứ gì đó vụt qua khiến cô phải lùi nhanh về sau, nhưng chẳng ngờ tới nối đuôi theo đó lại là những chiếc kiệu kì lạ không có ngựa kéo hay người khiêng.

Cơ thể của Bạch Ngọc Cẩm bất giác rùng mình, không kịp phản ứng với bầu không khí tấp nập nơi đây. Trận chiến đầy oanh liệt đêm qua đã làm cho thân thể vốn yếu ớt này càng thêm suy sụp. Cô cứ hít thở rồi dừng lại vài nhịp, cảm thấy thể lực thật sự đã bị cạn kiệt đi rất nhiều, chiếc bụng trống rỗng khiến dạ dày cô khó chịu.

Hô hấp càng thêm khó khăn, tầm nhìn trước mắt càng thêm mơ hồ hệt như có tầng sương mỏng bao vây. Toàn thân Bạch Ngọc Cẩm chao đảo, không đứng vững. Cô lắc đầu vài cái, cố để tâm trí mình tỉnh táo.

Cổ họng khô khốc, cơ thể thiếu nước, chỉ vài phút sau Bạch Ngọc Cẩm đã bị say nắng. Mi mắt của cô nặng trĩu, từ từ khép lại, cơ thể không còn chút sức lực nào, ngay lập tức ngã xuống nền đất vừa thô vừa cứng.

Khi đôi mi đen tuyền vừa cụp xuống, ngay lập tức linh hồn của Bạch Ngọc Cẩm bị một thế lực vô hình nào đó khéo xuống. Toàn thân cô rơi tự do trong bóng đêm vô tận không có lối thoát.

Từng luồng gió lạnh thổi lướt qua người Bạch Ngọc Cẩm khiến cô cảm thấy rét run, da thịt sởn gai óc, lông tơ dựng ngược. Bên tai truyền đến những câu nói đầy ai oán, nghe như đang có ai đó gọi mình trong màn đêm tĩnh mịch.

Cơ thể Bạch Ngọc Cẩm từ từ rơi xuống, tấm lưng nhỏ bé nhẹ nhàng đáp xuống một vật thể cứng rắn, ngay lập tức khí lạnh lẽo xâm nhập lấy từng tấc da tấc thịt của cô.

Bạch Ngọc Cẩm từ từ mở nhìn cảnh vật xung quanh, nhưng đập vào mắt cô chỉ là màn đêm đen như mực, cô khó nhọc ngồi dậy, tay chống lên vật thể lạnh lẽo.

Bỗng nhiên có một sức lực nào đó kéo Bạch Ngọc Cẩm trở lại vị trí ban đầu, cô muốn cử động nhưng toàn thân bị thế lực tâm linh nào đó ghim hãm lại. Bất lực, Bạch Ngọc Cẩm chỉ biết mở miệng hỏi vọng vào trong không trung.

"Ai gọi ta vậy?"

Bạch Ngọc Cẩm nín thở, cố gắng lắng nghe mọi sự chuyển động xung quanh mình.

Con người khi đối mặt với màn đêm vô tận, dường như các giác quan càng trở nên nhạy bén.

Thời gian như ngưng lại, mọi sự giác quan đều tập trung, lặng lẽ cảm nhận sự thay đổi trong bóng đêm.

Vài phút trôi qua, Bạch Ngọc Cẩm không thấy ai trả lời lại, cô tiếp tục lên tiếng.

"Ngươi... quen biết ta sao?"

Sau khi thanh âm của Bạch Ngọc Cẩm vọng vào trong không khí, ngay lập tức có một chùm sáng từ trên cao chiếu rọi xuống bao phủ lấy toàn thân người thiếu nữ.

Xung quanh người con gái bao phủ một làn nước trong vắt, Bạch Ngọc Cẩm nằm bất động trên khối đá lạnh lẽo, trên người mặc một chiếc váy trắng tinh khôi.

Lúc này, toàn thân cô không còn lực hút lạ thường như ban nãy. Bạch Ngọc Cẩm thở dài, dè chừng ngồi dậy, đôi mắt phượng liếc nhìn xung quanh như đang tìm kiếm một ai đó.

Trong lòng Bạch Ngọc Cẩm thầm than, chẳng lẽ cô bị Lãnh phi bày mưu tính kế, sai pháp sư bày binh bố trận, khiến linh hồn của cô bị giam giữ trong loại tà thuật cấm của nhân gian.

"Đây là loại tà thuật gì thế này?"

Thanh âm thoát ra khỏi cuống họng của Bạch Ngọc Cẩm rất bé, chỉ đủ mỗi mình cô nghe thấy. Ấy vậy mà lời nói thầm của cô vừa dứt, ngay lập tức tiếng vọng trong không khí vang lên, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Bạch Ngọc Cẩm, làm cho toàn thân cô cứng đờ lại. Đến ngón tay trỏ, Bạch Ngọc Cẩm cũng không dám nhúc nhích.

"Không phải là loại tà thuật gì hết!"

Giọng nói trầm thấp hệt như thanh âm của sứ giả đến từ địa ngục, thoáng nghe qua cũng đủ Bạch Ngọc Cẩm giật mình thót tim, vừng trán thấm đẫm mồi hôi.

Bạch Ngọc Cẩm sợ hãi tột cùng, khoé môi giật nhẹ vài cái, cô không dám ngoảnh đầu lại phía sau, giọng nói lắp bắp, nửa ngày mới nói thành câu hoàn chỉnh.

"Ngươi... ngươi rốt cuộc… ngươi là người hay là một hồn ma?"