Mộ Trạch Vũ đem đôi chân thon ngọc của người thiếu nữ gác lên thắt lưng của mình, thân dưới hạ thấp xuống đồng thời mười đầu ngón tay đan lại với nhau ép chặt đặt trên đỉnh đầu. Anh cúi xuống cùng cô gái hôn môi, thân mình thô to hằn lên từng đường gây xanh táo bạo ra vào không ngừng nghỉ, tần suất đong đưa đáng sợ tạo ra âm thanh ướŧ áŧ vang vọng đến bên tai, mỏ rùa mỗi lần vào toàn tác động đến điểm G mẫn cảm, khiến cho cơ thể của Bạch Ngọc Cẩm nóng bỏng như bị sốt cao chỉ vì kɧoáı ©ảʍ tăng vọt.
Eo nhỏ tinh tế ưỡn cong lên, cặp thỏ ngọc béo mập mềm mại bị cơ ngực rắn chắc của người phía trên không ngừng chà sát. Mộ Trạch Vũ quyến luyến rời khỏi cánh môi non mềm, ánh mắt si tình dán chặt vào khuôn mặt mê hoặc của người con gái.
Mộ Trạch Vũ một tay rời khỏi tay cô, vuốt ve đôi môi còn động lại hương vị của mình. Anh nhìn Bạch Ngọc Cẩm một hồi, sau đó nhếch môi cười lạnh một cái, giọng điệu đầy ma mị thoát ra khỏi cổ họng.
"Tiểu yêu tinh! Em thật khiến cho người ta chết mê chết mệt! Phát cuồng vì yêu!"
Đèn ngủ bỗng nhiên vụt tắt, không gian bên trong chìm trong biển tối tăm. Ngoài trời vẫn truyền đến cơn gió gầm rú, tiếng mưa rơi nặng hạt đập bên hiên cửa sổ. Rèm cửa phất phơ trong làn gió, bầu không khi mát lạnh luồng vào từ ô cửa sổ, bao phủ mọi thứ bên trong căn phòng, nhưng lại không thể lấn át đi nhiệt độ nóng hừng hực đang lan toả từ chiếc giường kingsize.
Trong bóng tối, mọi giác quan dường như nhạy cảm hơn. Bạch Ngọc Cẩm uốn éo thắt lưng của mình, lần đầu bị phá thân, hang động chật hẹp của cô không kịp thích nghi với vật thể có kích thước cực đại kia, hệt như một cây trượng quyền đâm xuyên tước đoạn lấy tâm hồn thuần khiết tựa hồ đoá bạch liên hoa của người con gái. Làm cho thần trí cô u mê không lối thoát, ý loạn tình mê dồn đến ngõ cụt, để rồi cuối cùng đánh mất lý trí sa ngã vào cạm bẫy du͙© vọиɠ đầy ngọt ngào.
Người đàn ông cũng không khá lên là bao nhiêu. Anh là thiếu tá cấm dục hơn ba mươi năm qua, đây cũng là lần đầu động chạm thân mật đến cơ thể của người phụ nữ, cũng là lần đầu tiên cơ thể của anh đi ngược lại với lý trí của mình, tham lam muốn được tấn công vào sâu bên trong sào huyệt để mà lấp đầy khoảng trống trong hang động ẩm ướt kia. Nhưng có được cơ thể của cô lại cả một vấn đề lớn, diện tích bên trong thu hẹp theo từng đợt xâm lấn của nam khí oai hùng, sít sao kẹp chặt như đang rút cạn sinh lực của vật thể không xương kia.
Căn phòng chỉ còn tồn lại những âm thanh hoan lạc đầy phóng túng, tiếng thở thô nặng cùng với tiếng nỉ non yêu kiều thoát ra từng miệng nhỏ kiều diễm của người thiếu nữ.
Thanh âm ướŧ áŧ vang vọng mỗi khi hạ thể va chạm, bộ phận ham muốn ma sát lại với nhau càng khiến cho mọi cảnh vật xung quanh phải ngượng ngùng đỏ mặt xấu hổ.
Chiếc giường làm bằng chất liệu tốt cũng chẳng thể chống chọi lại cuộc tiến công mạnh mẽ của người đàn ông, rung rắc dữ dội hoà vào tiết tấu gảy kéo, đưa đẩy để tìm được điểm ái tình.
Hai bàn tay của người đàn ông bỗng nhiên siết chặt lấy vòng ba đầy đặn của cô gái, dòng điện chạy dọc thân vật cứng kí©ɧ ŧɧí©ɧ mọi kɧoáı ©ảʍ tăng vọt tới đỉnh đầu, cơ bắp căng cứng. Mộ Trạch Vũ ngay lập tức rút lui vật nam tính ra khỏi mật động ẩm ướt. Da đầu của anh lúc này hoàn toàn tê dại, cổ họng gầm một tiếng, đầu nấm nứt rạn bung nở, xuất ra một luồng tinh hoa đậm đặc, nóng bỏng bắn trên cơ bụng phẳng phiu của người con gái.
Cảm giác ham muốn tột cùng trong cơ thể của Bạch Ngọc Cẩm sớm đã tiêu tan, sau khi người đàn ông kết thúc trận chiến cũng là lúc toàn thân cô rệu rạo mệt mỏi vô cùng, không còn sức để động đậy nữa. Đến chớp mắt cô còn lười huống hồ ngồi dậy dọn dẹp thứ ô nhuế đang đọng trên da thịt của mình.
"Nghỉ ngơi một chút!"
Mệt mỏi qua đi lại tiếp tục cuộc chinh phạt mới.
Mộ Trạch Vũ nằm nghiêng xuống giường ôm cô vào lòng.
Lưng Bạch Ngọc Cẩm dán lên cơ ngực tráng kiện của người đàn ông, thắt lưng bị một tay của anh ôm trọn, tay còn lại không ngừng xoa nắn một bên gò đồi đầy đặn, ngón tay trỏ kết hợp cùng với ngón tay giữa kẹp chặt lấy quả mâm sôi chín mọng trên đỉnh ngọn, xoa nắn theo tiết tấu lúc nhẹ lúc mạnh khiến cho vật nhỏ kia của cô sưng tấy lên.
"Đừng... khó chịu..."
Cô khó nhọc muốn thoát ra khỏi l*иg ngực của người phía sau, nhưng mỗi một cử động phía dưới lại truyền đến cơn đau tê tái, nước mắt sinh lý không kìm được mà bất giác lăn khỏi hốc mắt. Người đàn ông không những không dừng lại, ngược lại lực bàn tay nắn bóp trên da thịt non mềm của cô càng mạnh hơn, thiếu chút nữa khiến nó biến dạng.
"Tôi làm em khó chịu sao?"
Vừa hỏi, Mộ Trạch Vũ rướn người cắn lấy vành tai mẫn cảm của cô nàng nhưng lại bị cô né tránh, bàn tay nhỏ cố tìm cách cạy mở bàn tay to khoẻ như chiếc kìm đang ngoạm lấy phần thịt đầy đặn của mình ra nhưng không tài nào làm được. Bất lực, Bạch Ngọc Cẩm hậm hực trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn ngập trong sắc hồng ngoảnh lại phía sau liếc nhìn người đàn ông một cái, sau đó không nói cũng chả rằng cúi xuống cắn vào mu bàn tay của anh.
Dường như Mộ Trạch Vũ đi guốc trong bụng cô vậy, biết được ý đồ cô định làm, anh ngay lập tức vươn tay còn lại lên nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nàng, nghiêm giọng nói.
"Thích tạo phản sao?"
Dứt lời, Mộ Trạch Vũ siết chặt một bên thỏ ngọc béo nằm gọn trong lòng bàn tay thô ráp kia, phía dưới hạ thể không ngừng ma sát vật cứng vào sống lưng cô nàng, hệt như đang cảnh cáo cô đừng nên cứng đầu làm trái ý, súng ống của anh vốn dĩ vẫn còn lên đạn, sẵn sàng tiếp tục cuộc chinh phạt đầy mới mẻ này.
""Muốn tôi tiếp tục làm em sao?""
Bạch Ngọc Cẩm nhíu mày, từ đầu đến cuối vẫn cứng đầu khó dạy bảo, tay cố gắng cậy bàn tay hư hỏng đang nắm chặt lấy bên thịt đầy đặn của mình.
"Thật sự rất đau... ngươi buông ra đi..."
Mộ Trạch Vũ rúc khuôn mặt của mình vào hõm vai cô, hơi thở từ khoang mũi phà vào phần da nơi cần cổ trắng ngần.
"Ngoan, để tôi xoa bóp cho em."
Bạch Ngọc Cẩm thở dài, không thèm cãi đôi co với anh thêm giây phút nào nữa. Cảm giác dính nhớt trên người khiến cho cô chẳng thể nào nằm im được, cô khó chịu lục đυ.c muốn ngồi dậy nhưng lại bị người đàn ông ôm chặt.
"Trên người có mùi khó chịu, ta muốn đi tắm!"
Người đàn ông không vui, cau mày chất vấn: "Vẫn còn sức để nghĩ đến vấn đề khác? Một lần chưa đủ đối với em sao? Vậy để tôi tiếp tục chiều chuộng em thêm lần nữa vậy!"
Ngón tay của Mộ Trạch Vũ đột nhiên siết chặt lấy nhuỵ hoa căng cứng trên đỉnh đồi, khiến cho Bạch Ngọc Cẩm nhíu mày kêu đau.
"Ưʍ... ngươi lại bắt nạt ta!"
Cô gái nức nở, trong lòng dù có ấm ức thế nào đi chăng nữa nhưng cũng chẳng thể nào lay chuyển được lý trí quật cường của người đàn ông.
Chờ vài giây qua đi, cảm nhận được làn da của cô không còn nóng bỏng như lúc ban đầu nữa, mồ hôi trên người cũng giảm bớt đi được phần nào, cuối cùng Mộ Trạch Vũ cũng làm theo lời của cô.
Trên người không có một mảnh vải che chắn, anh rời khỏi giường, cúi xuống bế bổng cô lên, sải bước chân trần đi trên nền phòng mát lạnh.
Do thân thể đã rèn luyện bao nhiêu năm trong quân đội, trong bóng tối anh bình thản đi thẳng về phía phòng tắm không hề vướng bịu đồ vật gì.
Vừa bước đến trước cửa phòng tắm, Mộ Trạch Vũ dừng lại. Một tay ôm chặt lấy đôi chân dài nuột nà của cô, tay còn lại vươn tay tìm công tắc điện.
Ánh sáng ngay lập tức chiếu rọi khiến cho mắt Bạch Ngọc Cẩm không kịp thích ứng mà nheo lại.
Trong người cô hiện tại chẳng còn sức lực nào, nằm gọn trong vòng tay của người đàn ông, mí mắt nặng trĩu cụp xuống, sau cùng nhắm nghiền lại mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm.
Mộ Trạch Vũ bước vào bên trong phòng tắm, dưới vòi hoa sen điều chỉnh nhiệt độ về mức nóng, sau đó đem cô đặt vào trong bồn tắm. Lần đầu cơ thể bị khai phá, vẫn chưa thể kích nghi cảm giác thay đổi trong người mình, người đàn ông để cô ngâm mình trong làn nước ấm trong ít phút, có như vậy mới có thể giảm bớt đi một phần nào cơn khó chịu phía dưới hạ thể của mình.
Vốn dĩ Mộ Trạch Vũ chỉ giúp người con gái tắm rửa sơ qua, gột sạch đi những thứ ô uế đang dư động trên thân thể kiều diễm trắng trẻo như ngó sen này, nào ngờ tầm nhìn của anh dừng lại những dấu vết ám tình còn lưu lại trên người cô gái.
Liếc mắt nhìn dáng vẻ quá đỗi yêu kiều của người thiếu nữ, khuôn mặt xinh đẹp như hoa, đôi mi đen tuyền khẽ chớp động, bọt nước li ti trượt dọc trên sống mũi sau đó phân li sang hai bên cánh mũi, vài giọt nước khác đọng trên đôi môi trái tim ngọt ngào của cô nàng, phần còn lại kéo dài xuống cần cổ thon dài, lướt qua những phần da nhạy cảm cuốn hút kia. Đập vào lăng kính của người đàn ông là làn da trắng nõn nà lưu lại vô vàn vết hôn lớn bé, vòng một nở nang, vòng hai gọn gàng tinh tế, vòng ba đẫy đà. Nhất là trên bụng đùi non mềm của Bạch Ngọc Cẩm, trong màn dạo đầu, người đàn ông chẳng hề kiêng dè gì mà há miệng cắn thật mạnh, để lại nguyên hàm răng trên làn da trắng bóc của cô.
Càng nhìn, Mộ Trạch Vũ càng thêm nóng mắt, trong cơ thể tiếp tục rạo rực, phóng đại lên tầng cao nhất.
Anh vốn là một trinh nam hơn ba mươi năm qua không được phát tiết, lần đầu nếm thử tư vị tìиɧ ɖu͙© đã khiến cho thần trí anh thêm điên đảo. Vốn định đêm nay làm một lần cho biết mùi vị, nhưng nào ngờ cô vợ nhỏ của anh quá hấp dẫn, khiến người đàn ông càng nhìn càng thêm khao khát được nếm thử mùi vị này trong nhiều tư thế khác nhau.
Bản tính cầm thú trong cơ thể của anh lại phát tác, yết hầu chuyển động lên xuống, nuốt nước bọt để kiềm chế du͙© vọиɠ thèm khát của mình. Vật thể cứng rắn vốn đang dần gục xuống chìm vào giấc mộng, nào ngờ đâu con mãnh thú tham lam trong người Mộ Trạch Vũ trỗi dậy, căng cứng như dây đàn khiến cho anh cảm thấy đau nhức không thôi, hơi thở của anh lúc này đã trở nên thô ráp, lửa nhiệt rạo rực trong người khiến anh khó chịu không thôi. Nếu còn nhịn thêm giây phút nào nữa, cơ thể của anh càng thêm bốc hoả, gặp vật gì vật đó lập tức bị bốc cháy.
"Shit! Mẹ kiếp! Không nhịn được nữa rồi!"