Thiếu Tá Cấm Dục: Thuần Hoá Mèo Hoang Nhỏ

Chương 4: TRÁNH VỎ DƯA GẶP VỎ DỪA

Trong ánh đèn mập mờ, Bạch Ngọc Cẩm cứ ngỡ đối phương đang cầm hung khí ám sát mình, cô ngay lập tức phản kháng lại.

"Ngươi... ngươi là thích khách từ phương nào đến hãm hại bổn cung..."

Cô vùng vẫy, quẫy đạp không ngừng, cố gắng gồng mình ngồi dậy để mà né tránh nhưng sức lực quá yếu ớt. Lại bị nam nhân trước mặt không nhân nhượng mà đẩy ngã người trở về vật mềm mại dưới lưng.

"A... ngươi dám ra tay với bổn cung?"

Đường đường là một bậc mẫu nghi thiên hạ của một nước hào hùng, ấy vậy mà giờ đây Bạch Ngọc Cẩm chẳng khác nào tiểu bạch thỏ đang bị móng vuốt của loài dã thú giam cầm, ghim chặt lại một chỗ.

Tên đầu hói nhìn khuôn mặt yêu diễm của người con gái một hồi, cảm nhận từng cử chỉ cũng như lời nói cổ quái khiến hắn thêm phần dao động. Nhếch môi cười một cái, gã ta cợt nhả chế giễu cô.

"Mỹ nữ, có phải cô xem phim... Không phải, là do cô đóng phim cổ trang quá nhiều cho nên dùng tuyệt chiêu mỹ nhân kế để quyến rũ ông đây sao?"

Bạch Ngọc Cẩm không hiểu ngôn ngữ mà người trước mặt đang nói. Cô hốt hoảng, hai tay run rẩy chống trước ngực của gã đàn ông, ra sức đẩy gã ta ra xa nhưng không thành.

"Ngươi tránh xa ta ra... Đừng lại gần đây..."

Đột nhiên, một cỗ nhiệt khí không ngừng phân tán khắp cơ thể của cô, một cảm giác nóng rực ập đến. Cổ họng khô khốc thèm khát một dòng nước mát lạnh, dưới hạ thể truyền đến cơn ngứa ngáy khó chịu hệt như có hàng vạn con trùng độc đang không ngừng gặm, nhấm nhá từng tấc da tấc thịt, khiến cho cơ thể của Bạch Ngọc Cẩm ngứa ngáy khó chịu, không ngừng uốn éo.

Cảm giác này giống như vừa mới ăn Thần Tiên Tán vậy!

"Ngươi... ngươi đã cho ta ăn Thần Tiên Tán?"

Lời nói vừa dứt, gã đầu hói nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ, nhếch môi cười lạnh một cái mà đáp lại lời nghi vấn của cô.

"Thuốc kí©ɧ ɖụ©!"

Dừng lại vài giây, gã ta nói tiếp: "Loại mạnh nhất!"

Vừa nói, bàn tay ghê tởm của gã trượt về phía trên, cách một lớp mỏng mà không ngừng xoa nắn một bên mông của cô.

"Phía dưới của em phải cần đến hai cây gậy lớn, như vậy mới có thể nới lỏng cũng như thoả mãn sự ham muốn tột cùng của em lúc này."

Nhìn nam nhân xa lạ trước mắt, Bạch Ngọc Cẩm sợ hãi vô cùng. Cô dùng hết sức lực bình sinh có trong người, đứng dậy tìm đường trốn thoát nhưng chưa kịp chạy đã bị hắn ta từ phía sau nắm chặt lấy cổ chân, nhẫn tâm kéo cô trở về vị trí ban đầu.

"Ngươi... ngươi buông ta ra!"

"Chạy đi đâu? Ông đây đã bỏ ra bốn trăm ngàn để mua em về, chưa kịp hầu hạ ông đây được thoả mãn mà đã nghĩ đến ý tưởng chạy trốn?"

Cô càng ra sức giãy giụa bao nhiêu, gã đàn ông càng cảm thấy hứng thú bấy nhiêu. Thân thể yếu mềm vì hạ dược tính mà động tác trở nên rườm rà, lại bị cơ thể áp lực từ phía trên đè xuống, Bạch Ngọc Cẩm không còn đường thoái lui, bất lực cầu cứu trong vô vọng, đôi mắt xinh đẹp không ngừng tuôn rơi những giọt lệ mặn chát.

"Mỹ nữ à, dù em có kêu gào khản cổ họng đi chăng nữa cũng chả có ma nào thèm đến để cứu em đâu! Hãy ngoan ngoãn phục vụ ông đây cho hẳn hỏi, nếu không người chịu đâu là em chưa không phải ai khác!"

Đôi môi của gã đàn ông dừng lại tại cần cổ trắng ngần của Bạch Ngọc Cẩm, mùi hương trên người hắn xộc đến khiến cho cô muốn ói ra mật xanh, hệt như cảnh tượng cô bị thanh mai trúc mã cưỡng đoạt.

Bạch Ngọc Cẩm lộ rõ thái độ ghê tởm, bàn tay mảnh khảnh không ngừng run rẩy đẩy gã nam nhân phía trên ra khỏi cơ thể mình nhưng bất thành. Cảm nhận được cơ thể của mình ngày một thiêu đốt như ngọn lửa lớn, bất đắc dĩ Bạch Ngọc Cẩm cắn chặt lấy môi dưới của mình để lý trí của mình thêm tỉnh táo.

"Tên chết tiệt nhà ngươi! Mau buông bản cung ra! Bằng không nhà ngươi sẽ bị chu di cửu tộc!"

Chát!

Hắn ta không nhân nhượng gì mà thẳng tay tặng cho Bạch Ngọc Cẩm một cái bạt tai. Cái tát đó chẳng khác gì cú thiên lôi giáng xuống giữa trời quang mây tạnh, làm cho đầu óc của Bạch Ngọc Cẩm choáng váng, thiếu chút nữa ngất lịm đi.

"Ha, một con đang bà ngu ngốc! Sắp chết đến nơi rồi còn dám mạnh miệng buông những lời cợt nhả đó sao? Thú vị thật! Vậy thì ông đây sẽ cho cô em được toại nguyện!"

Vừa nói, hắn vừa mở miệng cười lớn. Bạch Ngọc Cẩm bị điệu cười của hắn doạ sợ.

Cô nhắm nghiền hai mắt lại, hai tay làm động tác phòng thủ chắn trước mặt mình.

Bỗng nhiên gã đầu hói dừng lại, mắt liếc nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Lão ta cảm thấy cướp đoạt thân thể mỹ miều của một cô gái ở không gian chật trội lại đông người thế này, không tiện cho gã nếm thử dư vị ngọt ngào của thiếu nữ còn trong trắng.

Nghĩ là làm, gã đàn ông đưa tay lên tháo cà vạt trên cổ xuống, sau đó bịt chặt mắt của cô lại, che đi tầm nhìn.

"A... ngươi tính làm cái gì? Thả ta ra..."

Hắn ta nở một nụ cười khoái trí, một tay giữ chặt lấy hai cổ tay Bạch Ngọc Cẩm lại với nhau, tay còn lại tháo thắt lưng ra, sau đó trói chặt hai tay cô lại.

Hắn cúi thấp người xuống, thì thầm to nhỏ bên tai cô, đủ để cho cô nghe rõ.

"Người đẹp, ở đây không tiện cho lắm! Để tôi đưa em vào khách sạn Hilton gần đây, sau đó giải nhiệt trong người em sau."

Lời nói đi đôi với hành động.

Vừa dứt lời, gã đàn ông bụng phệ kia ngay lập tức đưa cô đến phòng bốn linh một ở khách sạn Hilton xa hoa bậc nhất thành phố.

Vừa vào phòng, hắn ta vội vã không thèm đóng cửa lại, ngay lập tức ném cô lên nệm giường mềm mại, như một con hổ bị bỏ đói lâu năm mà nhảy bổ lên người cô.

Bạch Ngọc Cẩm cảm thấy cơ thể mình bay bổng, vừa vặn chạm vào mặt phẳng mềm mệm liền bị người đàn ông đè lên, thẳng tay xé bộ đồ gợi cảm trên người cô xuống, chiếc cà vạt che tầm nhìn trước mắt rơi xuống, đập vào mắt cô một công trình kiến trúc vô cùng lạ mắt.

"A..."

Cô theo bản năng mà ôm chặt lấy nơi nhạy cảm trên cơ thể, còn gã ta với ánh mắt hau háu muốn ăn tươi nuốt sống nhìn chằm chằm lấy sắc xuân đang trong mùa nở rộ trước mặt.

"Đúng là một con hàng ngon, ngọt nước!"

Vừa nói, hắn ta vừa liếʍ môi đầy cám dỗ.

Bạch Tử Hi lúc này chẳng khác gì một con cá nhỏ mắc cạn, ra sức cong mình quẫy đạm để tìm về với biển cả.

Nhân lúc vẫn còn chút lí trí trong người, cô mạnh dạn dùng đầu đập mạnh vào mặt đối phương một cái rõ đau, khiến cho gã đàn ông cảm thấy choáng váng, ngay lập tức rời khỏi cơ thể cô mà gục mặt xuống nệm giường kêu oai oái.

Lợi dụng cơ hội đó, Bạch Ngọc Cẩm tháo vật đang trói cổ tay mình ra, sau đó lấy chiếc khăn nhỏ trải giường quấn lên người mình. Chân nọ đá chân kia mà vội chạy khỏi nơi chẳng khác nào là địa ngục tối tăm kia.

Nhưng cảnh vật nơi đây khác lạ hoàn toàn khiến cô không biết nên tìm đường nào để trốn thoát, mà xuân dược phát tác trong cơ thể cô ngày càng mãnh liệt.

Bạch Ngọc Cẩm không còn sức lực nào hết, cố gắng chạy thật xa căn phòng kia nhưng đi được nửa chặng liền bị vấp ngã.

Vào giây phút tưởng chừng như cơ thể mình sẽ bị va đập vào thứ gì đó vô cùng cứng chắc, nào ngờ lại ngã vào vòng ôm đầy ấm áp của một người đàn ông khác.

Bạch Ngọc Cẩm cố mở to đôi mắt của mình, mông lung nhìn dung mạo của người trước mặt.

"Dung Hiên... cứu ta..."

Bạch Ngọc Cẩm vô thức gọi tên nam nhân mình yêu, cả cơ thể kiều diễm mềm nhũn đổ rạp về phía trước. Ngọn lửa du͙© vọиɠ không ngừng bốc cháy mãnh liệt, thiêu đốt mọi dây thần kinh thị giác của người con gái.

Ngứa ngáy vô cùng, nóng rực khó chịu tột cùng.

Cô không còn tỉnh táo như ban đầu nữa, thanh âm thoát ra khỏi cổ họng vô cùng ngọt ngào, như một liều thuốc khiêu gợi đối phương.

"Ưʍ... giúp ta... khó chịu..."

Vừa nói, Bạch Ngọc Cẩm không ngừng cạ vòng một đẫy đà của mình lên cơ ngực rắn chắc của người kia, hơi thở gấp gáp vô cùng.

"Dung Hiên... giúp ta... ta khó chịu... humm..."

Yết hầu của người đàn ông chuyển động lên xuống vài nhịp, hai hàm răng nghiến lại với nhau tạo ra âm thanh ken két, đôi mắt màu hổ phách ánh lên nét lạnh lùng dưới gọng kính mạ vàng. Môi mỏng khẽ nhếch lên lộ rõ một tia tà mị, sau đó dứt khoát bế bổng cơ thể nhỏ bé của cô lên, sải bước chân đến căn phòng mình thường lui đến.

"Bạch Nhược Châu, lần này em chạy trốn bằng trời cũng không thể thoát khỏi tay tôi!"