Người Lăng Sơ Bát bị hắt đầy máu chó. Lúc cô bị cảnh sát phố huyện trí giật cánh gà áp giải từ thị trấn Đường lên phố huyện thì Tống Kha vẫn chưa dậy. Ánh mắt của cô dừng lại ở gác xép cửa hiệu truyền thần chưa được bao lâu đã bị những người áp giải đẩy đi. Người dân trong thị trấn Đường chẳng hiểu gì cả, cô gái miền núi thật thà vốn sống bằng nghề đan giỏ tre rốt cuộc lại là người nuôi trùng độc khiến mọi người khϊếp sợ. Mụ điên Hồ Nhị Tẩu ngây ngô nhìn theo Lăng Sơ Bát bị giải qua, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: "Tôi đáng chết, tôi thật sự đáng chết!"
Sau khi Lăng Sơ Bát bị áp giải về phố huyện, cơ thể Tống Kha bắt đầu thay đổi.
Bụng của anh lúc nào cũng sôi sùng sục. Anh cũng chẳng muốn ăn uống gì nên cơ thể tiều tụy trông thấy. Anh vốn cũng đã gầy nay biến thành bộ da bọc xương. Anh trốn trong cửa hiệu truyền thần, không ra ngoài, kể cả Tam Lại Tử tới gõ cửa, gọi to bên ngoài, anh vẫn kiên quyết không mở cửa. Anh thoi thóp nằm trên giường hồi tưởng lại quãng thời gian chung sống với Lăng Sơ Bát. Anh cũng nhớ tới Tô Tĩnh nữa... Chẳng ai biết chuyện giữa anh và Lăng Sơ Bát, Tam Lại Tử không nói, Lăng Sơ Bát cũng sẽ không nói.
Lăng Sơ Bát đã thừa nhận việc hạ trùng độc dẫn tới cái chết của ông Chu Quý Sinh và mười mấy người nữa trong thị trấn Đường, nhưng cô không khai tại sao lại hạ độc họ. Lăng Sơ Bát bị giam tại nhà tù lớn của phố huyện, trên người cô bốc mùi thối khắm khó ngửi. Đó chính là mùi máu chó tưới trên người cô, nó đã bốc mùi hôi thối. Mỗi sáng, bọn lính gác đem một chậu máu chó tưới từ trên đầu cô xuống. Lúc đó, toàn thân Lăng Sơ Bát run lên cứ như thể bị rút hết toàn bộ gân mạch vậy. Màu đỏ trong mắt cô dần dần mờ đi.
Sau khi Lăng Sơ Bát bị bắt đi, Chủ tịch Du thưởng Tam Lại Tử hai đồng đại dương. Lúc nhận tiền, Tam Lại Tử không hớn hở như mọi khi. Hắn lặng lẽ bỏ đi.
Tam Lại Tử bung một chậu máu chó tới trước ngôi nhà gỗ nhỏ trong rừng rậm rồi hắt mạnh vào trong. Sau khi hắt hết, hắn nhặt rất nhiều cành cây khô dựng thành đống rồi châm lửa đốt.
Căn nhà gỗ nhỏ bốc cháy.
Tam Lại Tử bỗng ngửi thấy mùi thịt cháy, dường như hắn nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn con rắn đang giãy giụa, rồi nứt ra trong lửa.
Trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười nhăn nhó.
Ngày 25 tháng Mười hai âm lịch năm Dân Quốc thứ ba mươi lăm là phiên chợ cuối cùng trước Tết. Hằng năm, đây là phiên chợ đông nhất ở thị trấn Đường. Tên đồ tể Trịnh Mã Thủy mổ lợn cả một buổi tối, hắn tin rằng mười mấy con lợn sẽ bán sạch sẽ trong phiên chợ này... Ngày hôm nay Tống Kha dậy rất sớm, lúc trời còn lạnh và đầy sao, anh đã đi về hướng rừng thông ra phố huyện. Có một tiếng động kỳ lạ cứ liên tục gọi anh, anh cảm thấy thân thể mình bay bổng. Con đường vốn phải đi mất năm canh giờ, thì anh chỉ mất hai canh giờ đã đi hết. Tống Kha đã tới pháp trường sườn núi La Hắn góc tây bắc phố huyện. Từ xưa, đây đã là nơi gϊếŧ người, mặc dù hôm nay là ngày đẹp trời, trời quang nắng nhưng ở đây vẫn bao trùm bầu không khí chết chóc. Tống Kha chờ đợi.
Người đàn bà nuôi trùng độc Lăng Sơ Bát sau khi bị diễu phố đã được giải tới pháp trường La Hán Lĩnh lúc chính Ngọ.
Người tới xem rất đông, khuôn mặt họ buồn bã, ánh mắt u uất.
Tống Kha nhìn thấy Lăng Sơ Bát toàn thân bị tưới máu chó, bị giày vò tới mức không ra hình người nữa, tim anh run lên. Bỗng chốc trên người anh tỏa mùi tanh thối nồng nặc. Rất nhiều người tới xem phải bịt mồm bịt mũi lại, đến cả tên đao phủ che mặt bằng vải trắng cũng nhíu mày. Mọi người đều cho rằng mùi hôi thối đó bốc ra từ người Lăng Sơ Bát. Lăng Sơ Bát cúi đầu, dường như cô chưa nhìn thấy Tống Kha.
Tống Kha bước tới trước mặt viên quan hành hình nói: "Tôi có một thỉnh cầu, xin ông cho tôi vẽ một bức truyền thần trước khi gϊếŧ Lăng Sơ Bát được không?"
"Anh là gì của cô ta?"
Tống Kha bình tĩnh trả lời: "Tôi là chồng cô ấy".
Ánh mắt của viên quan hành hình dừng lại một lúc lâu trên khuôn mặt xanh xao của Tống Kha, nước mắt ông ta tuôn rơi một cách khó hiểu. Ông ta lau nước mắt rồi nói với Tống Kha: "Đi đi, nhưng phải nhanh vào đấy, anh chỉ có hai mươi phút thôi".
Mùi tanh thối càng lúc càng nồng nặc khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều cảm thấy ngột ngạt đến chảy nước mắt.
Chỉ một mình Tống Kha không chảy nước mắt, anh bước tới trước mặt Lăng Sơ Bát đang quỳ rồi ngồi xuống. Anh bắt đầu vẽ truyền thần cho Lăng Sơ Bát. Từ đầu tới cuối, cô vẫn cúi đầu, không ngẩng lên nhìn Tống Kha một lần nào. Tống Kha bình tĩnh vạch từng nét từng nét trên giấy. Anh khẽ nói:
"Sơ Bát, tại sao em lại hạ trùng độc gϊếŧ người?"
Tiếng thở dài của Lăng Sơ Bát nặng dần.
Tống Kha biết, cô ấy đang ngửi mùi tanh thối trên người mình, anh cũng biết, sau này sẽ không còn người con gái nào ngửi mùi trên người anh như vậy nữa.
Lăng Sơ Bát khẽ đáp lại: "Vì anh. Trước đó em chưa từng hại ai cả, để sinh tồn em chỉ hạ trùng độc lên cây mà thôi. Nhưng anh là họa sĩ, nếu như không có ai tới tìm anh vẽ cho người chết thì anh sẽ buồn biết bao. Anh nói anh là đàn ông, anh không muốn em nuôi anh, nhưng không có ai tìm anh vẽ truyền thần, thì sao anh có thể kiếm tiền được, sao anh có thể thể hiện sự tôn nghiêm của một người đàn ông chứ?"
Tống Kha vẫn bình tĩnh nói tiếp: "Sơ Bát, em đừng nói nữa".
Lăng Sơ Bát vẫn cúi gằm mặt xuống đất: "Em vẫn muốn nói với anh một câu rằng, anh là người đàn ông duy nhất cả đời này em yêu. Buổi tối, em ra lệnh cho Tam Lại Tử đánh chết con chó, em đi vào căn gác xép trong cửa hiệu truyền thần, em đã hạ trùng độc anh. Em sống, chẳng có chuyện gì xảy ra với anh, nhưng em chết thì anh cũng sẽ chết. Em sẽ không để anh rời xa em một lần nữa. Xin lỗi anh".
Tống Kha chẳng nói năng gì.
Chưa đầy hai mươi phút, anh đã vẽ xong bức truyền thần cho Lăng Sơ Bát.
Anh đứng dậy, rời xa Lăng Sơ Bát trong ánh nắng cuối đông, rời xa tầm mắt của mọi người.
Đầu của Lăng Sơ Bát vẫn cúi gằm, cô nói với đao phủ: Chém đí"
Tay đao phủ nước mắt chứa chan vội vã đi tới bên cạnh Lăng Sơ Bát. Hắn giơ cao cái đao Quỷ đầu sáng quắc. Tay đao phủ hét to lên một tiếng, tay vung đao chém xuống, toàn là máu đỏ của màu máu, đầu của Lăng Sơ Bát rơi xuống đất...
Hắn đứng dậy, gió từ bốn phương tám hướng thổi tới.
Tiếng pháo vọng tới từ thị trấn Đường.
Hắn bẩm bẩm một mình: "Sống thật chẳng có ý nghĩa gì".
Hắn nhảy vào chiếc huyệt đã đào sẵn cho mình, nằm trên nền đất đỏ ẩm ướt rồi ôm chặt bức truyền thần màu Tống Kha về cho hắn. Đi đôi giày Tống Kha mua cho rồi chờ chết. Hắn nghĩ, mình chết rồi, chắc cũng sẽ có ai đó tới lấp đất đắp mộ thôi, xác của mình sẽ không bị chó dại cắn xé. Lúc này, hắn bỗng ngửi thấy mùi tanh thối, mùi tanh thối nồng nặc khắp núi rừng tập trung về phía mộ hắn.
25
Tống Kha trở lại thị trấn Đường rồi giam mình trong cửa hiệu truyền thần. Người dân trong thị trấn đang chuẩn bị đón Tết, khắp nơi ngập tràn không khí vui vẻ. Thời tiết năm nay nắng đẹp, nhưng tiết trời đẹp và ấm như vậy chẳng làm Tống Kha bận tâm. Tống Kha cứ đóng chặt cửa, anh nằm trên giường chờ cái chết đến. Sau khi từ phố huyện trở về, anh nhận thấy mình chẳng còn sức lực gì, thậm chí chẳng còn sức cầm bút nữa. Nằm trên giường nhưng đầu óc anh lại tỉnh táo lạ thường, chỉ có tứ chi không cử động được mà thôi. Bụng anh chuyển động liên hồi, dường như có vô số con rắn đang di chuyển trong đó. Thời khắc anh biết tin Lăng Sơ Bát là người bỏ trùng độc hại chết người, trong lòng anh dâng lên nỗi sợ hãi khó tả. Bây giờ, anh đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Mọi thứ sẽ tới vào lúc phải tới, đó là số mệnh của anh.
Trước đêm Ba mươi, Tống Kha nằm một mình cô đơn trên chiếc giường ôm chặt bức truyền thần Lăng Sơ Bát trong lòng.
Trên gác xép không có ánh đèn, từ lúc trở về từ phố huyện anh không thắp đèn nữa.
Anh hy vọng những hồn ma trong những bức truyền thần cất dưới giường sẽ xuất hiện nói chuyện với anh. Nhưng những hồn ma đó dường như đã đi rất xa, dưới gầm giường không còn vọng ra những âm thanh quái dị nữa. Tống Kha vô cùng thất vọng. Nhưng anh lại tự trấn an mình rằng, mình sẽ nhanh chóng gia nhập đội ngũ của họ thôi. Lúc đó, anh sẽ chẳng nói năng gì, anh chỉ muốn đi tìm người con gái tên Tô Tĩnh để hỏi cô tại sao cô lại ngửi thấy mùi tanh xuất hiện trên người anh vào một đêm xuân nào đó, cái mùi tanh đã khiến anh phải rời bỏ Thượng Hải, rời bỏ cô, mà trước đêm xuân đó, trên người anh chưa từng có mùi tanh này...
Tống Kha nghe thấy tiếng gọi.
Đó là tiếng gọi được tạo thành từ rất nhiều tiếng cười truyền tới từ rừng rậm xa xôi, từ hẻm núi nở đầy hoa, từ dòng suối trong vắt... Trong bóng tối, Tống Kha nhoẻn cười, anh nhắm mắt, mọi thứ đều bình thản như vậy, không đau đớn như trong tưởng tượng...
Cũng vào đêm hôm đó, lần đầu tiên trong đời Tam Lại Tử đi giày mới.
Đó chính là đôi giày vải Tống Kha mua cho.
Trong lòng Tam Lại Tử biết rõ rằng, đôi giày mới đó là Tống Kha mua cho hắn. Bởi không ai trong thị trấn Đường lại làm như thế cả. Hắn đi cả giày đi ngủ.
Lúc Tam Lại Tử tỉnh lại toàn thân hắn đã ướt đẫm mồ hôi, hắn mơ thấy Tống Kha chết.
Tam Lại Tử lồm cồm bò dậy, nhảy từ ban thờ xuống rồi chạy ra khỏi cửa miếu vế hướng nhà Tống Kha.
Tam Lại Tử đứng trước cửa hiệu gọi to tên Tống Kha.
Nhưng không có ai đáp lại cả.
Hắn xô đổ cửa, mò lên gác xép, dùng đá lửa thắp sáng đèn dầu. Tống Kha nằm trên giường, cơ thể đã cứng đờ, bụng trướng lên, nhưng khuôn mặt xanh xao hé một nụ cười.
Bức truyền thần Lăng Sơ Bát trên ngực anh vẫn không có mặt, chỉ có mái tóc rối bù, mỗi sợi tóc giống như một con rắn nhỏ cong cong. Trên mái tóc rối bù đó có một bông hoa cúc dại.
Tam Lại Tử đi tới trước mặt, anh nghẹn ngào lên tiếng: "Họa sĩ Tống, chính tôi đã hãi chết cậu, chính tôi đã gϊếŧ con chó bảo vệ cậu".
Lúc Tam Lại Tử nói như vậy, có một bóng người màu trắng đứng ở bên ngoài cửa hiệu.
Tống Kha chết rồi.
Chẳng có ai gõ trống tang cho anh.
Cũng không có ai vẽ truyền thần cho anh.
Thậm chí cũng chẳng có ai mua quan tài cho anh.
Sáng sớm ngày 30, Tam Lại Tử vác xác Tống Kha lên sườn núi Ngũ Công Lĩnh đặt vào huyệt mộ mà hắn đã đào sẵn cho anh. Hắn ném hai đồng dại dương Chủ tịch Du thưởng cho hắn vào huyệt; "Họa sĩ Tống, tôi trả cho cậu số tiền tôi ăn cắp của cậu, cậu nhận lấy nhé, cũng có thể sẽ có ích đấy. Tôi đã không cần nó nữa rồi. Chẳng cần gì nữa rồi".
Hắn lấp đất lên mộ Tống Kha, chẳng mấy chốc hắn đã đắp xong ngôi mộ mới.
Hắn thắp ba nén hương dài rồi cắm vào đầu mộ của Tống Kha. Sau đó hắn quỳ xuống, khấu đầu ba lần.
Hắn đứng dậy, gió từ bốn phương tám hướng thổi tới. Tiếng pháo vọng tới từ thị trấn Đường.
Hắn lẩm bẩm một mình: "Sống thật chẳng có ý nghĩa gì".
...
Hắn đứng dậy, gió từ bốn phương tám hướng thổi tới.
Tiếng pháo vọng tới từ thị trấn Đường.
Hắn bẩm bẩm một mình: "Sống thật chẳng có ý nghĩa gì".
Hắn nhảy vào chiếc huyệt đã đào sẵn cho mình, nằm trên nền đất đỏ ẩm ướt rồi ôm chặt bức truyền thần màu Tống Kha về cho hắn. Đi đôi giày Tống Kha mua cho rồi chờ chết. Hắn nghĩ, mình chết rồi, chắc cũng sẽ có ai đó tới lấp đất đắp mộ thôi, xác của mình sẽ không bị chó dại cắn xé. Lúc này, hắn bỗng ngửi thấy mùi tanh thối, mùi tanh thối nồng nặc khắp núi rừng tập trung về phía mộ hắn.