Vào chủ nhật đầu tiên của tháng Chín, Yoshimi và Ikuko đi mua vài thứ ở cửa hàng tiện dụng. Họ phát hiện ra khi mùa hè sắp hết thì pháo bông liền giảm giá đáng kể. Sự thực là, giá rẻ đến mức Yoshimi chẳng thể nào từ chối lời nài nỉ của Ikuko với lí do rằng nó quá đắt. Sự biến mất của đám pháo bông còn lại khỏi các giá trong cửa hàng là dấu hiệu của việc đám than hồng âm ỉ mùa hè còn nán lại cuối cùng cũng đã lụi tàn. Vốn rất thích mùa hè, thậm chí cả Yoshimi cũng không thể cưỡng lại sự cám dỗ của những món hàng cuối cùng trên giá đó, bởi có cái gì xót xa trong sự biến mất sắp xảy ra của chúng. Vì thế, cô thấy hoàn toàn tự nhiên khi Ikuko nói rằng tối hôm đó nó muốn lại chơi pháo bông tiếp.
Hai mẹ con leo lên sân thượng đúng vào thời điểm buổi tối tuần trước họ đã lên đây. Khoảnh khắc cô chạm tay vào quả đấm để mở cửa tum, một cảm giác kinh khủng rằng có điềm gở lập tức vây lấy cô. Cô cảm giác có một cái bóng đỏ chập chờn đâu đó trong tâm trí mình. Khi đẩy cửa, cô nhận ra mình đang nhìn sang phải theo bản năng. Tia nhìn của cô bám chặt lấy mục tiêu của nó trong khoảnh khắc, như thế cô đã biết ngay từ đầu nó sẽ ở đó. Một vật thể màu đỏ chóe nổi bật trên nền xám đen của sàn chống thấm sân thượng. Bất chấp tầm nhìn vẫn tồi tệ y như tuần trước, màu đỏ rực ấy xuyên qua nền trời ảm đạm đập thẳng vào mắt cô.
“Ôi…” Yoshimi đứng sững, há hốc miệng, cả thân hình cứng đờ ra. Cô lùi lại, không thốt lên được lời nào, hoảng hốt quờ quạng tay ra sau lưng tìm con gái. Nhưng Ikuko lại nhanh như chớp tránh khỏi vòng tay của mẹ, nó lao đến chỗ cái túi Kitty, vẫn được đặt chính xác tại chỗ của nó tuần trước.
“Dừng lại!” Giọng Yoshimi run lên khi cô gọi con gái quay lại.
Chẳng có lời giải thích nào cho nỗi khϊếp sợ mà cô cảm thấy lúc ấy. Ngay khi con gái cô sắp nhặt cái túi lên thì Yoshimi đã bắt kịp, và đá cái túi ra khỏi tầm tay con bé. Hình Kitty đính ở cạnh bên túi méo mó biến dạng khi nó lăn vài vòng trên nền xi măng. Hiển nhiên đó là cùng một cái túi. Cái túi có hình Kitty mà họ đã tìm thấy trên sân thượng một tuần trước đó, cái túi đã nằm ba ngày trời trên bàn người quản lí tòa nhà trước khi bị quẳng vào cái thùng rác bằng nhựa polyethylene cùng với những thứ rác rưởi khác vì không có ai đến nhận; cái túi đó giờ đang ở đây, trước mặt họ. Không bỏ cuộc, Ikuko lại với người tới chỗ cái túi đang văng tới. Yoshimi đánh nó một cái thật đau.
“Mẹ bảo KHÔNG được, có nghe không hả!”
Tim cô điên cuồng đập trong sợ hãi. Cô không muốn con gái mình chạm vào cái túi đó. Đó là sự ghê sợ bản năng của cô trước những vật lạ. Quay lưng lại với cái túi, gương mặt cô dúm dó lại và cô òa khóc.
Quá nhiều cho một buổi chơi pháo bông. Yoshimi vỗ vỗ xoa xoa lên vai con gái để dỗ dành khi họ trở vào trong tum và đóng cánh cửa sau lưng lại. Chẳng có gì trên đời này có thể thuyết phục cô chạm dù chỉ một ngón tay lên chiếc túi đó. Cô không muốn mang nó trở lại chỗ người quản lí, và cô cũng không bao giờ muốn lên sân thượng một lần nào nữa.
Hơn bất cứ điều gì, cô muốn biết làm sao mà một chuyện như thế có thể xảy ra. Cái túi đã ở trong cái thùng rác polyethylene đó rồi cơ mà, thế thì làm thế quái nào mà nó có thể tự tìm đường quay lại trên sân thượng chứ? Hai bên thái dương cô đau nhức. “Tự tìm đường quay lại” là một lựa chọn diễn đạt trong vô thức – như thể cái túi có sinh mệnh của chính nó vậy.
Ngay khi họ quay lại căn hộ, Yoshimi cố móc khóa xích lên cửa ra vào, nhưng nhận ra mình chẳng còn điểu khiển nổi đôi tay nữa. Chân cô cũng run rẩy. Khi cô cố cởi đôi xăng đan, một chiếc văng ra làm đổ một đôi ủng của Ikuko. Nét mặt của Ikuko đầy oán trách khi nó dựng đôi xăng đan và đôi ủng lên, mặt con bé lộ rõ vẻ thèm thuồng cái túi Kitty đó.
Yoshimi ra khỏi phòng tắm trước Ikuko và bắt đầu lau khô người bằng khăn bông. Cô có thể nghe thấy tiếng lầm bầm của con gái trong phòng tắm. Con bé sẽ không được rời khỏi bồn cho bến khi cất mấy món đồ chơi trong lúc tắm đi. Nó cũng được dạy là phải luôn tháo nút sau khi tắm xong.
Quấn tấm khăn tắm ngang ngực, Yoshimi vào bếp lấy bịch sữa trong tủ lạnh ra tự rót cho mình một cốc. Cô tự bắt mình luôn uống một cốc sữa trước khi đi ngủ. Điều đó giúp đường ruột cô hoạt động trơn tru. Khi Yoshimi uống hết cốc sữa, Ikuko vẫn chưa có vẻ gì là tắm xong. Cô cúi người xuống gần cửa và đang định bảo Ikuko ra khỏi bồn thì nghe thấy tiếng con bé nói chuyện một mình. Cô chỉ có thể nghe được bập bõm.
“Đó là bởi vì mình luôn chỉ chơi một mình… nhưng… gấu ạ… không công bằng… đó không phải là của bạn… mi…”
Chữ “Mi…” khiến Yoshimi chú ý vì có lẽ đó là tên một người bạn của Ikuko. Nhưng, theo như Yoshimi biết, bạn của Ikuko ở trường mẫu giáo hoặc ở gần nhà cũ ở Musashino chẳng có đứa nào tên bắt đầu bằng chữ “Mi” cả. Thế thì Ikuko đang nói chuyện tưởng tượng với ai chứ? Đúng là Ikuko có một cậu bạn cùng lớp tên là Mikihiko, nhưng con bé luôn gọi cậu này bằng họ chứ không phải tên.
Yoshimi mở cửa phòng tắm. Phòng tắm “lắp ghép” là một thứ kết hợp bồn tắm và bồn cầu kiểu tây. Một chiếc chậu nhựa lềnh bềnh trên mặt nước trong bồn tắm màu kem. Giữa chậu là một chiếc khăn tắm nhỏ ướt sũng được xếp thành khối trụ. Trông nó có nét gì đó giông giống với bức tượng Địa tạng ven đường, nhưng với cái đầu ngoẹo sang một bên. Thấm ướt khăn và vắt nó thành hình này, Ikuko giờ có vẻ đang nói chuyện với cái khăn như thể đó là một người bạn chơi thật.
Dòng nước rỉ ra từ vòi chảy vào bồn, nối miệng với mặt nước trong bồn bằng một cột nước thanh mảnh. Khi cái chậu nhựa nhỏ trôi trên mặt nước đến chạm vào cột nước đó, nó chao đi một chút và bắt đầu xoay tròn.
“Ikuko, con đang làm gì trong đó thế? Ra ngay.”
Ngâm mình trong nước, Ikuko quay lung lại cửa khi trả lời mẹ.
“Bạn con thích tự tắm một mình cơ. Bạn ấy không bao giờ, không bao giờ ra hết.”
Yoshimi tự hỏi mình lần nữa không biết “bạn” con bé có thể là ai trên đời.
“Không sao. Cứ ra đi con,” cô bảo con.
Ikuko đặt chậu vào bồn rửa tay rồi đứng bật dậy. Yoshimi cuốn Ikuko vào khăn tắm và bế con lên. Cho dù đã ngâm mình trong bồn tắm rất lâu, vai Ikuko vẫn lạnh đến kì lạ khi cô chạm vào.
Ikuko ngủ thϊếp đi trên đệm futon của mình, quyển truyện tranh đang đọc dở vẫn mở trước mắt nó. Yoshimi cân nhắc không biết có nên thức một lát để đọc hay không, nhưng cuối cùng cô quyết định tắt đèn đi ngủ. Cô chìm vào giấc ngủ ngay khi kéo tấm chăn mỏng mùa hè ngang ngực.
Ngủ được tầm hai tiếng đồng hồ thì ý thức của cô bắt đầu len lỏi từ giấc ngủ trở về tình trạng thao thức không yên; bàn tay thường vẫn xòe ra của cô không còn cảm thấy sự hiện diện của hơi ấm quen thuộc bên cạnh mình nữa. Yoshimi điên cuồng lăn qua lăn lại. Lướt tay dọc bên cạnh người, cô chẳng cảm thấy gì cả. Trong khoảnh khắc, cô hoàn toàn tỉnh ngủ. Gần như ngồi hẳn dậy, cô quờ quạng trên mặt futon, chỗ Ikuko vẫn ngủ, và bắt đầu gọi tên con gái. Ánh sáng từ chiếc đèn ngủ nhỏ xíu ở cuối futon cũng đủ làm hiện ra sự trống trải của căn phòng nhỏ: Ikuko không có ở đó.
“Ikuko! Ikuko!” Yoshimi thử gọi lớn hơn.
Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây. Ikuko luôn ngủ rất say. Hễ con bé đã đặt lưng xuống, là nó luôn ngủ say một mạch tới tận sáng hôm sau, không một lần thức giấc giữa đêm. Hiếm khi nó dậy đi vệ sinh.
Sau khi kiểm tra phòng khách và phòng bếp, Yoshimi chuẩn bị kiểm tra toilet, nhưng đèn phòng tắm không bật, hiển nhiên là Ikuko không có ở đó. Đúng lúc đó, cô nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ trên lối đi bên ngoài.
Yoshimi lao ra cửa, đến nơi cô thấy xích cửa vẫn chưa khóa chặt. Cô đã quên khóa xích khi chạy từ sân thượng xuống, hay là Ikuko đã tháo xích nhỉ?
Chẳng quan tâm đến việc mình chỉ đang mặc độc một bộ đồ ngủ, cô vội vàng nhảy bổ ra hành lang bên ngoài. Cô có thể nghe thấy tiếng thang máy đang chuyển động. Chỗ chờ thang máy ở giữa hành lang. Cô đứng đó nhìn đèn báo số tầng lần lượt hiện ra. Đèn báo tầng năm tắt rồi tầng sáu bật lên. Rồi đèn tầng sáu tắt, đèn tầng bảy lóe lên, và dừng lại. Thang máy đã lên đến tầng trên cùng, nơi chẳng có ai sống. Có ai đó vừa ra khỏi thang máy ở tầng bảy. Trong khoảnh khắc ấy cố ngờ rằng đó chính là Ikuko, và sự nghi ngờ dần được xác định trong tâm trí cô. Yoshimi kết luận rằng Ikuko không thể chịu đựng nổi cái ý nghĩ cái túi Kitty đỏ đang bị vứt ngoài trời trên sân thượng. Con bé hẳn là muốn có cái túi đó chết đi được.
Nhưng đồng thời, Ikuko cũng biết tốt hơn là không nên tin mẹ nó sẽ cho phép nó nhặt một thứ người khác đã vứt đi. Đó là lí do tại sao nó đã đợi đến khi mẹ ngủ mới mò lên sân thượng khu nhà. Cho dù Yoshimi ngờ rằng Ikuko có đủ dũng khí vượt qua nỗi sợ bóng tối, cô vẫn bấm nút gọi thang máy xuống khỏi tầng bảy. Thang máʏ яυиɠ lên, rơi xuống tầng bốn, rồi mở toang cửa. Yoshimi kéo hai vạt áo ngủ lại che ngực trước khi bước vào buồng thang máy. Cô bấm nút lên tầng bảy, chỉ để cảm thấy thang máy nhẹ nhàng lao xuống dưới, trái với mong đợi của cô. Yoshimi bước vài bước ra xa cửa thang máy, cho đến khi lưng cô tựa hẳn vào tường buồng thang. Cô bấu chặt lấy hai khuỷu tay để che ngực kín hơn.
“Ôi trời, lại có người muốn lên tầng.”
Cái người đó, Yoshimi nghĩ, hẳn là đã gọi thang máy từ tầng dưới trước khi cô bấm nút gọi thang máy ở tầng mình. Cho dù người đó là ai, thì y cũng phải đang ở tầng một. Chắc chắn đó là một trong số những gã đàn ông độc thân sống ở tầng năm hay tầng sáu đang gọi thang máy lên nhà sau khi uống bí tỉ về. Nỗi sợ hãi bị một kẻ say quấy rối khiến cô bực lây sang cái thang máy chật chội, cái buồng thang chẳng hở chỗ nào mà chạy trốn. Khi thang máy bắt đầu đi xuống, số tầng lại lần lượt sáng lên.
Thang máy đột ngột dừng lại. Cô nhìn lên hàng số chỉ tầng. Nó dừng ở số hai.
… Sao lại ở tầng hai?
Cô tự trấn an mình. Cô chưa bao giờ quen được việc đi thang máy lúc nửa đêm gà gáy; đó là một cuộc thử thách thần kinh. Cánh cửa bật mở, nhưng chẳng có ai đang đợi thang cả. Yoshimi hổn hển, chậm chạp tiến về phía trước, rồi ghé mắt nhìn ra ngoài, xem xét kĩ mỗi bên hai lần. Lối đi tối om không một bóng người dường như trải đến khôn cùng. Hiển nhiên, chẳng có ai ở đó. Kẻ chết tiệt nào vừa gọi thang máy? Cửa thang máy bắt đầu tự động trượt đóng trở lại. Yoshimi bước giật lùi lại theo phản xạ. Nhưng, vào giây trước khi cánh cửa đóng hẳn, cô khá chắc chắn rằng mình cảm nhận được một sự hiện diện nào đó nhanh chóng lẻn vào buồng thang. Có lẽ đó chỉ là cô tưởng tượng ra, nhưng nhiệt độ trong không gian hạn hẹp của buồng thang máy dường như đột nhiên hạ xuống. Cô không chỉ có một mình trong thang máy này; có cái gì đó khác nữa đang ở cùng cô. Cô cảm thấy hơi thở của ai đó nửa trên bụng mình, loại hơi thở sẽ chuyển thành màu trắng xóa trong một ngày đông giá.
Thang máy lại đi lên, rồi dừng lại ở tầng bảy. Khi tiến đên chỗ cầu thang bộ dẫn từ tầng bảy lên sân thượng, Yoshimi bật đèn tum. Hai bóng huỳnh quanh gắn trên trần nhà nhấp nháy bừng tỉnh giấc. Ánh sáng làm cô thấy vững dạ hơn, Yoshimi bước lên cầu thang bộ lên sân thượng.
Cô mở rộng cửa và cứ để mở như thế để ánh đèn huỳnh quanh có thể hắt ra sân thượng.
“Ikuko!” cô gọi.
Có căng mắt ra đến mấy cô vẫn không xác định được cái dáng hình bé nhỏ mình đang tìm kiếm ở đâu. Cô đứng trên mé phía Tây của sân thượng nhìn xuống, nhưng ánh sáng những ngọn đèn dọc con đường không làm hiện lên một vết thẫm – dấu hiệu của một thảm kịch nào. Cô thở hắt ra nhẹ nhõm. Ikuko đã không ngã lộn cổ xuống đây. Phía Bắc, Nam, và Đông của căn nhà đều có ban công chìa ra ở tầng bảy. Ngay cả khi Ikuko có ngã xuống đó cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
… Con bé đi đâu nhỉ?
Dạ dày Yoshimi quặn lên. Biết đâu được đấy? Ikuko có thể ở đâu đó trong căn hộ. Như thế có phải là quá lạc quan không? Những ý nghĩ ấy vụt qua đầu cô khi cô quay lại nhìn cái tum. Ánh đèn huỳnh quanh trắng nhợt tràn lên sân thượng. Chợt phía trên tum, lù lù hiện ra một bể nước treo nhẵn mịn, được giữ vững bằng các cột sắt dựng thành hình cái tháp. Tắm trong ánh đèn phía dưới hắt lên, cái vật thể hình quan tài đó dựng đứng lên giữa bầu trời đêm quang mây, trữ đầy nước bên trong đó. Đó là nơi thu và trữ nước sinh hoạt trước khi cấp cho từng căn hộ phía dưới.
Có thể nhìn thấy hai thứ gì đấy như hai sợi dây nhỏ đu đưa dưới bóng các trụ đỡ bể treo. Căng mắt ra nữa, Yoshimi cũng chỉ nhận diện được một bóng đen nhỏ đang ngồi chơi bên dưới cái bể. Cô thấy khó hiểu là mình chỉ thấy được mỗi cái bóng chứ không phải là thứ tạo ra cái bóng ấy. Hình ảnh cô bắt đầu hình dung ra trong đầu là dáng một của một cô bé đang cúi đầu ngay bên dưới cái tháp nước.
“Ikuko, con đấy à?”
Không có tiếng trả lời. Để lên nóc tum tìm, cô sẽ phải trèo lên cái thang nhôm thẳng đứng trên bức tường bê tông của tum. Đó là một cú trèo thẳng lên độ cao gần hai mét đòi hỏi phải dùng cả hai chân hai tay. Một cú trèo như thế, trườn như nhện trên tường, thường sẽ rất khó với một người có thể chất mong manh như Yoshimi, nhưng nỗi khao khát muốn biết có cái gì trên đó thúc đẩy, cô vẫn cố lôi mình lên. Chưa lên được nửa đường cô đã nhìn xuống ước lượng xem mình đã trèo được bao xa. Cô phát hiện ra một vật thể đen thẫm trên nền tối của cái rãnh chảy dọc tường tum. Nó vẫn ở đúng chỗ của nó đêm trước, chính cái chỗ mà cô đã đá nó ra khỏi tầm tay Ikuko khiến nó văng xa. Trí não Yoshimi bắt đầu hoạt động. Cô đã bỏ qua một điểm nào đó rất quan trọng rồi.
Đó không thể là Ikuko!
Chân phải cô suýt bước hụt một bậc khi cô nhận ra điều này. Người đã đi thang máy lên tầng bảy không thể là Ikuko; con gái cô rất thấp, không thể nào với tới nút bấm tầng bảy được. Cảm giác ớn lạnh rùng mình chạy dọc sống lưng cô. Khi nhìn lên cô thấy cái bóng đang dần trở nên thật hơn. Không còn nghi ngờ gì nữa, có ai hoặc cái gì đang ở trên đó. Cô nghe thấy các khớp xương chân mình kêu răng rắc vì căng thẳng.
… Nếu đó không phải là con gái cô, thì là ai?
Chỉ cần cố nhấc mình lên một chút là mặt cô có thể ở ngang mép trên tum. Nhưng cô không đủ cam đảm. Đủ kiểu hình ảnh thi nhau vυ't qua trong đầu cô. Người cô cứng đơ, khiến cho việc trèo lên hay trèo xuống đều trở nên khó nhọc.
Đúng khoảnh khắc đó, cô nghe thấy giọng nói mình mong ngóng được nghe nhất vang lên bên dưới.
“Mẹ ơi.”
Yoshimi gần như mất hết sức lực. Cô kiệt sức đến mức tất cả những gì cô có thể làm chỉ là giữ tay chân mình khỏi tuột ra khỏi cái thang nhôm. Quai hàm tì vào hõm xương tay trái, cô thấy Ikuko đang mặc đồ ngủ đứng đó.
“Mẹ ơi? Mẹ đang làm gì trên đó thế?”
Có chút trách móc trong câu hỏi như sắp khóc của Ikuko.
Sáng ra, cô dắt con gái vào thang máy đúng giờ như thường lệ. Ở trong buồng thang máy, cô để ý thấy tiếng thang máy trượt trên cáp nghe phảng phất như khác với đêm qua, cho dù cô không thể nói rõ là chính xác thì khác thế nào. Tất cả những gì cô có thể nói là ánh sáng ban ngày đã mang lại sắc thái hoàn toàn khác cho tiếng động ấy. Yoshimi tự nhiên năm chặt tay con gái.
Yoshimi đã mất cả đêm không ngủ để tự hỏi đi hỏi lại bản thân xem Ikuko có nói dối không, hoặc hành vi của chính con có phải là kết quả bốc đồng của một ảo giác ám ảnh hay không.
Ikuko khăng khăng nói là nó đang trong buồng tắm thì bỗng thấy mẹ tự dưng lao ra cửa. “Mẹ không thể tưởng tượng là khó khăn thế nào con mới lên được cái thang đó đâu! Mẹ làm gì trên đó thế?” con gái cô hỏi.
Thấy mẹ đang bám lấy tường tum, tim Ikuko đập thình thịch như thể để chứng minh rằng nó vừa chạy hùng hục lên cầu thang. Sự giận dữ trong giọng nói của nó có nguồn gốc từ nỗi sợ bị bỏ lại một mình. Hồi còn ẵm ngửa, con bé luôn khóc dữ dội khi thức giấc mà không có ai ở bên. Nó không thể bịa ra tất cả những điều này. Mọi chuyện hẳn là đã xảy ra y như lời Ikuko nói. Yoshimi đã lao ra hành lang mà không nghĩ đến chuyện con gái cô có thể đã vào buồng tắm mà không bật đèn. Những con số trên bảng điều khiển thang máy đã làm ý nghĩ về cái sân thượng lóe lên trong đầu cô. Chẳng có cách giải thích khả thi nào khác, cô đành tin lời con gái mình. Trong khi cô còn đang thấy tự xấu hổ vì đã cư xử như một bà già bị ám ảnh, có cái gì đấy vẫn không thuyết phục được cô. Tại sao thang máy dừng lại ở tầng hai? Chẳng có ai ở đó cả. Yoshimi nhớ khá rõ sự hiện hữu của cái gì đấy đã len vào buồng thang. Cô nhớ khoảnh khắc khi không khí đang ấm bỗng trở nên lạnh lẽo trong thang máy.
Ngay khi cửa thang máy mở ra ở tầng một. Yoshimi hứng lấy ánh mặt trời khi nó chảy tràn trề suốt lối đi đến trung tâm tiền sảnh. Những tia năng mặt trời mạnh mẽ dường như đẩy lùi hơi hướng ghê rợn của đêm hôm qua. Cô nhận ra người quản lí ở phía trước, ông đang cầm chổi trong tay.
“Chào cô,” ông chào cô với một nụ cười tươi.
Yoshimi cố gắng đi qua, tránh ánh mắt của ông và chỉ chào hỏi chiếu lệ. Nhưng rồi cô đổi ý, đứng lại và nói, “Cho tôi hỏi…”
“À, nếu là chuyện về cái túi thì…” ông gợi chuyện.
“Không, không phải chuyện đó.” Có điều gì đó nữa trong tâm trí khiến Yoshimi không biết có nên hỏi hay không.
Ông Kamiya không giữ cho cái chổi thẳng nữa, và để tay buông thoải mái bên người, ông quay sang Ikuko ân cần hỏi, “Cháu đang chuẩn bị đi học đấy à?”
“Tôi biết là chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng ông từng nói là gia đình hồi trước sống ở tầng hai đã phải gánh chịu một chuyện bi thảm nào đó. Chính xác thì đó là chuyện gì…”
Yoshimi để câu hỏi của mình lửng lơ ở đó. Viên quản lí dập tắt nụ cười vui vẻ trên mặt mình và cố tạo một nét mặt phù hợp với việc kể lại chuyện bất hạnh của người khác.
“À, chuyện đó hả? Ừm, nó xảy ra hồi hai năm trước. Con bé đó cũng tầm tuổi như bé Ikuko bây giờ. Nó đi chơi loanh quanh đây rồi mất tích, thế đấy.”