Cánh cửa nhà tôn đằng sau tôi nằm cách một khoảng dễ gây nản chí. Trước khi tôi đến được đó, con đầu đàn sẽ ngự trên lưng tôi, răng nó để ở cổ tôi và mấy con kia sẽ cắn xé chân tôi, kéo lê phần dưới tôi đi.
Trong tay tôi, chai bia bể như món đồ dễ vỡ, một vũ khí cực kì không tương thích, chẳng ích lợi gì hơn ngoài việc cứa vào cổ của chính tôi.
Xét sức ép bất ngờ đè nặng lên bàng quang của tôi thì bọn dã thú này sẽ có món thịt ướp nước khi chúng ngoạm lấy tôi... nhưng rồi thực khách hung tợn bên trái tôi ngân tiếng gầm gừ lại và thốt ra giọng rêи ɾỉ phục tùng.
Bộ ba rụt rè bên phải tôi, như con kia, đổi thái độ đe dọa thành lúng túng. Chúng bỏ tư thế theo đuổi, nhổm thẳng dậy, tai vểnh và cụp ra trước.
Sự thay đổi trong hành vi của bọn sói đồng cỏ, quá bất ngờ không thể lí giải, khiến giây phút đó giống bỏ bùa, như thể một thiên thần hộ mệnh gieo rắc phép lành lên vạn vật ban cho tôi sự giải thoát khỏi cảnh bị moi ruột.
Tôi đứng thẳng đơ và ngơ ngẩn, sợ cử động sẽ xóa tan bùa chú. Sau đó nhận ra sự chú ý của bầy đã chuyển sang một cái gì đó phía sau tôi.
Thận trọng quay đầu, tôi phát hiện người bảo vệ mình là một cô gái xinh xắn nhưng quá mảnh dẻ với mái tóc vàng bù xù và đường nét mong manh. Cô gái đứng phía sau, bên trái tôi, chân trần, không mặc gì ngoài cái qυầи ɭóŧ viền ren nhỏ xíu, đôi tay thon thả khoanh lại che ngực.
Làn da nhợt nhạt mịn màng của cô dường như tỏa sáng trong ánh trăng. Đôi mắt xanh dương, hai hồ nước mênh mang, là cửa sổ cho thấy nỗi u sầu quá sâu sắc, tôi biết ngay cô ấy thuộc về cộng đồng những hồn người chết chưa yên nghỉ.
Con sói đơn lẻ bên trái tôi ngồi xuống đất, mọi cơn thèm khát bị lãng quên, ý chí đấu tranh tan biến. Con vật tỏ thái độ với cô như kiểu một chú chó đang chờ đợi lời âu yếm từ người chủ đáng kính của nó.
Bên phải tôi, ba con sói đầu tiên không khúm núm như con thứ tư nhưng bọn chúng cũng chết khϊếp trước cảnh tượng này. Tuy lúc nãy không gắng sức nhưng chúng thở hổn hển và liếʍ mép liên tục, hai biểu hiện căng thẳng thần kinh ở giống chó. Khi cô gái bước qua tôi, hướng đến chiếc Chevy, bọn sói tránh sang bên, không phải theo kiểu sợ sệt mà như thể chiều ý.
Khi đến chiếc xe, cô quay lại phía tôi. Nụ cười của cô là mảnh trăng lưỡi liềm lộn ngược nặng trĩu nỗi buồn.
Tôi lặng lẽ cúi nhặt cái chai vỡ dưới đất rồi đứng thẳng lên, khâm phục khả năng nhận thức và ưu tiên của bọn sói, chúng có vẻ coi sự trải nghiệm điều kì lạ quan trọng hơn hẳn nhu cầu ăn uống.
Ở chỗ chiếc xe, tôi đóng cửa sau, mở cửa phía trước bên phần ghế hành khách.
Cô gái nhìn tôi một cách trang nghiêm, như thể cô cực kì xúc động vì được nhìn thấy sau khi qua đời đã nhiều năm, cũng như tôi xúc động thấy cô gái trong chốn ăn năn do chính cô tạo ra.
Xinh như đóa hoa hồng mới hé và vẫn chứa đựng nhiều hứa hẹn, xem ra lúc chết cô gái này mới hơn mười tám tuổi, quá trẻ để bị trói buộc rất lâu vào những xiềng xích của thế giới này, vào việc chịu đựng sự bơ vơ kéo dài như thế.
Cô gái ắt hẳn là một trong ba ả mại da^ʍ bị một tên điên bắn chết năm năm về trước trong vụ việc làm đóng cửa vĩnh viễn Bánh kẹp Thì thầm. Nghề đã chọn lẽ ra phải khiến cô chai sạn nhưng cô có vẻ là một linh hồn hiền lành và nhút nhát.
Cảm động bởi tình cảnh bấp bênh của cô và bởi sự tự trừng phạt khắc nghiệt giam dữ cô lại đây, tôi chìa tay ra.
Thay vì nắm tay tôi, cô cúi đầu dè dặt. Sau thoáng ngần ngừ, cô không khoanh tay nữa mà hạ xuống hai bên, để lộ bộ ngực và hai lỗ đạn đen ngòm làm trầy xước khe ngực.
Vì tôi không nghĩ cô còn chuyện chưa hoàn thành tại chốn tiêu điều này, và vì cuộc đời cô rõ ràng quá nghiệt ngã nên cô có rất ít lí do để yêu quý thế giới này đến mức không chịu rời bỏ nó nên tôi cho rằng sự miễn cưỡng không muốn đi tiếp của cô xuất phát từ nỗi sợ hãi điều này xảy đến kế tiếp, có lẽ sợ bị trừng phạt.
“Đừng sợ,” tôi nói. “Cô đâu phải kẻ tàn ác trong cuộc đời này, đúng không? Chỉ cô đơn, lạc lõng, hoang mang, đau khổ, như tất cả những ai đi trên con đường này mà thôi.”
Chầm chậm, cô ngẩng đầu lên.
“Có lẽ cô yếu đuối và dại dột, nhưng rất nhiều người như thế. Tôi cũng vậy.”
Cô lại bắt gặp ánh mắt của tôi. Nỗi u sầu của cô dường như đối với tôi giờ đây càng sâu sắc hơn, nhói buốt như lòng tiếc thương nhưng kéo dài như nỗi thất vọng.
“Tôi cũng vậy,” tôi lặp lại. “Nhưng khi chết, tôi sẽ đi tiếp, và cô nên làm thế, không khϊếp sợ.”
Cô mang vết thương không phải như đeo dấu hiệu linh thiêng mà như thể chúng là vết sắt nung của quỷ dữ, nhưng thật ra không phải vậy.
“Tôi không biết nó thế nào, nhưng tôi biết cuộc đời tốt đẹp hơn chờ đợi cô, vượt khỏi những khổ sở cô đã nghe đã thấy ở đây, một nơi đúng là chỗ của cô và cô sẽ được thương yêu thực sự.”
Qua vẻ mặt của cô, tôi biết ý nghĩ được yêu thương đối với cô chỉ là niềm hi vọng ấp ủ chứ chưa bao giờ thành hiên thực trong quãng đời bất hạnh ngắn ngủi. Nếm trải những điều kinh khủng, có lẽ từ lúc lọt lòng đến khi vang lên tiếng súng kết liễu cuộc đời, đã khiến cô nghèo nàn trí tưởng tượng, không thể hình dung thế giới bên kia nơi tình yêu thương là lời hứa hẹn được thỏa nguyện.
Cô lại đưa tay lên khoanh trước ngực, che cả ngực và vết thương.
“Đừng sợ,” tôi lặp lại.
Nhoẻn miệng cười trở lại, nụ cười của cô vẫn sầu muộn như trước nhưng giờ đây nó còn mang vẻ bí ẩn. Tôi không thể khẳng định điều tôi nói có an ủi được cô hay không.
Ước gì nãy tôi thể hiện niềm tin đầy sức thuyết phục hơn, và tự hỏi tại sao mình không như thế, tôi ngồi vào ghế hành khách phía trước cửa xe. Tôi đóng cửa và trượt qua ghế sau vô lăng.
Tôi không muốn bỏ cô lại giữa những cây cọ héo queo và căn nhà tôn mục nát cùng niềm hi vọng cũng nhỏ nhoi như lớp vật chất trên người cô.
Thế nhưng đêm cứ trôi, mặt trăng và tất cả các chòm sao băng qua bầu trời không ngừng nghỉ như cây kim di chuyển trên mặt đồng hồ. Ít giờ nữa, nỗi kinh hoàng sẽ bất ngờ ập xuống thị trấn Pico Mundo nếu tôi không bằng cách nào đó ngăn chặn nó.
Khi chầm chậm lái xe rời đi, tôi không ngừng liếc nhìn gương chiếu hậu. Cô gái đó trong ánh trăng, bọn sói bị mê hoặc ngồi bên chân cô như thể cô là nữ thần Diana giữa hai cuộc đi săn, vị chủ nhân của mặt trăng và vạn vật trên đó, đang lùi xa nhỏ dần nhưng chưa sẵn sàng trở về mái nhà trên đỉnh Olimpus.
Tôi lái xe từ Nhà thờ Sao chổi Thì thầm trở về thị trấn Pico Mundo, từ việc đồng hành cùng một kẻ xa lạ bị bắn đến việc nhận được hung tin một người bạn bị bắn.